TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 715: Thật sao

Tôn Minh Khuê lại giương đôi mắt đẫm lệ nhìn anh ta: “Thật vậy sao? Anh vẫn đang cố gắng cứu em ra sao?”

“Đương nhiên, anh cũng không thể bỏ mặc em thật”

“Em biết ngay anh vẫn luôn đối xử tốt với em mài!” Cô ta lại nhào vào trong ngực anh †a, ôm anh ta thật chặt.

“Được rồi được rồi, hiện tại hẳn em đã nhớ kỹ rồi chứ? Không nên vô duyên vô cớ nổi loạn, tùy tiện lái xe lên đường” Phạm Văn Đồng cho rằng đây là một cơ hội rất tốt để dạy dỗ cô ta.

Tôn Minh Khuê bĩu môi: “Ai nói em nổi loạn, còn không phải là vì anh sao…” Cô ta nghĩ xem vì sao lần ấy mình lại tức giận, sau đó đột nhiên nhìn chằm chằm anh ta hỏi: “Cái cô Đào Hương Vi kia đâu? Anh còn để chị ấy ở lại nhà chúng ta sao?” Cô ta cho rằng nhà anh ta chính là nhà cô ta.

Phạm Văn Đồng gật đầu: “Ừm”

“Anh… Sao anh có thể để chị ấy tiếp tục ở trong nhà chúng ta được? Vì sao anh không đuổi chị ấy đi?” Cô ta rất ghét Đào Hương ViI “Sao em lại muốn tùy hứng nữa? Cô ấy là người rất quan trọng với anh, cô ấy nhất định phải ở lại nhà anh” Phạm Văn Đồng nghiêm túc lên.

“Người quan trọng? Quan trọng cỡ nào?

Có quan trọng hơn em không?” Tôn Minh Khuê nghe nói như thế lại rất tức giận, liên tiếp chất vấn.

Không có bất kỳ người phụ nữ có thể quan trọng hơn cô ta, cô ta mới là người anh nên quan tâm nhất!

Sắc mặt Phạm Văn Đồng hơi trầm xuống: “Nói chung em không nên làm khó cô ấy, cô ấy còn có tác dụng với anh”

“Có tác dụng gì?” Tôn Minh Khuê không hiểu nhìn anh ta.

Ánh mắt Phạm Văn Đồng lóe lên ánh sáng lạnh phức tạp: “Chuyện này em không cần biết” Chỉ khi lợi dụng Đào Hương Vĩ thật tốt anh ta mới có thể kìm hãm Nguyễn Cao Cường.

“Em không quan tâm, anh nhất định phải nói rõ ràng với em” Tôn Minh Khuê vô cùng để ý chuyện này.

“Em có muốn về nhà nữa không?” Phạm Văn Đồng không muốn giải thích mà xoay người chuẩn bị lên xe.

“Anh phải nói rõ ràng với em trước!” Cô ta kiên trì muốn biết.

Phạm Văn Đồng liếc cô ta một cái: “Nếu em muốn ở lại đây tiếp cũng được” Dứt lời, anh ta trực tiếp ngồi vào trong xe muốn rời đi.

“Anh Đồng…” Tôn Minh Khuê buồn bực giậm chân, sợ anh ta bỏ cô ta lại đây mặc kệ cô ta thật, cô ta bèn vội vã lên xe theo.

Nguyễn Cao Cường ngồi trên ghế xử lý văn kiện, lúc này Mộ Dung Bạch lại gõ cửa tới báo cáo: “Tổng giám đốc Cường, tôi mới vừa nhận được tin tức, Phạm Văn Đồng dùng tiền dùng quan hệ nộp tiền bảo lãnh Tôn Minh Khuê ra ngoài trước thời hạn.”

Động tác ký tên của Nguyễn Cao Cường ngừng một lát, trong đôi mắt đuôi phượng hiện lên một tia sáng chói, anh ta cười lạnh: “Minh tinh lớn đúng là minh tinh lớn, ngay cả chuyện này cũng có thể dựa vào quan hệ”

“Cần tôi làm gì không?” Mộ Dung Bạch biết anh sẽ không để người phụ nữ đụng nát chiếc xe phiên bản giới hạn toàn cầu của anh được tự do nhanh như vậy.

Nguyễn Cao Cường dựa thân thể thon dài về phía sau, ngón trỏ gõ bàn, tiện đà nói: “Đi tìm mấy nhà truyền thông có sức ảnh hưởng đưa tin chuyện này cho tôi.”

Dường như Mộ Dung Bạch đã hiểu rõ ý của anh: “Tôi đi làm ngay”

Nguyễn Cao Cường nheo đôi mắt đuôi phượng sâu thẳm. Phạm Văn Đồng, chuyện này không đơn giản như vậy.

Tôn Minh Khuê mới vừa ra khỏi trại tạm giam không lâu sau, trên web đã truyền ra tin tức cô ta không bằng lái xe tông phải người, không tiếp nhận xử phạt theo đúng quy định mà sớm ra khỏi trại tạm giam.

Trọng điểm của tin tức là sở dĩ cô ta có thể rời khỏi trại tạm giam nhanh như vậy, là nhờ Phạm Văn Đồng dùng tiền móc nối quan hệ.

Chuyện có liên quan tới minh tinh lớn Phạm Văn Đồng, chỉ trong một thời gian ngắn bản tin đã hot lên, toàn dân đều quan tâm tới chuyện này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi