TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 747: Bỏ áo

Nguyễn Cao Cường rửa sơ áo sơ mi, về phần áo khoác kia anh đã không muốn mặc lên người nữa.

“Ba, ba cứ để quần áo ở đây đi, con sẽ giặt sạch cho ba”

Trước khi anh đi, Vân Nhi nói.

“Âu phục không dễ giặt, ba cũng không cần con phải giặt quần áo giúp ba” Cho dù có muốn giặt thật thì người giặt cũng là Đào Hương Vi. Chẳng qua cô sẽ không giặt quần áo giúp anh.

“Một mình con có thể chăm sóc cho mẹ con được sao?”

Nguyễn Cao Cường thấy Đào Hương Vi uống trà giải rượu xong lại ngủ thiếp đi.

Đào Vân Nhi gật ‘Con có thể, ba phải tin tưởng con”

Anh sờ đầu con gái: “Vậy ba đi trước”

Tia sáng trong mắt Đào Vân Nhi mờ đi, cô bé rất muốn anh có thể ở lại, nhưng cô bé cũng hiểu đó là chuyện không có khả năng.

“Ba, trên đường về ba chú ý an toàn”

Người đàn ông cao lớn ngồi xổm người xuống, hôn một cái lên trán cô bé: “Không cần nói cho mẹ con biết ba đã từng tới đây”

Đào Vân Nhi suy nghĩ một hồi đã hiểu vì sao: “Yên tâm đi, con sẽ không nói.”

Anh hơi cong môi: “Sau này có chuyện gì con có thể lén tìm ba”

“Ba sợ mẹ biết con tìm ba sẽ không vui sao?” Nếu không tại sao phải lén?

“Ừm” Anh hơi gật đầu. Nghĩ đến người phụ nữ kia uống say rồi còn nói chán ghét anh, vậy anh cũng không cần xuất hiện trước mặt cô nữa.

“Con biết rồi, đây là bí mật nhỏ giữa chúng tôi, không để mẹ biết” Đào Vân Nhi ngoắc tay với anh.

Khi Nguyễn Cao Cường đi tới cửa còn nói một câu: “Sau này không nên để mẹ con uống nhiều rượu như vậy”

“Mẹ, mẹ đã tỉnh rồi sao?” Đào Vân Nhi đi tới từ bên ngoài: “Con đã nấu bữa sáng rồi, mẹ đánh răng rửa mặt là có thể ăn”

Thấy con gái đang đứng sờ sờ trước mặt, cô buông lỏng người, không nhịn được tự tát mình một tát.

“Mẹ, sao mẹ lại tự đánh mình?” Vân Nhi vội vàng kéo tay cô.

“Mẹ không nên uống say, một tát này là để mẹ nhớ kỹ”

Chuyện như vậy chỉ nghĩ thôi cô đã cảm thấy sợ hãi.

“Không có việc gì đâu, mẹ uống say thì con sẽ chăm sóc cho mẹ. Tối hôm qua con còn nấu trà giải rượu cho mẹ. Hôm nay có lẽ mẹ sẽ không đau đầu.” Vân Nhi cười tủm tỉm nói xong, lại nói tiếp: “Chẳng qua sau này mẹ không thể uống nhiều rượu như vậy nữa, sẽ làm cơ thể tổn thương”

“Được, mẹ nhớ kỹ rị “Con nói con đã cho mẹ uống trà giải rượu? Mẹ nhớ trong nhà chúng ta không có thứ này mà?” Cô nghi ngờ nói.

Ánh mắt Vân Nhi lóe lên: “Ah… Tối hôm qua con dùng điện thoại di động của mẹ mua đồ, sau đó có chú đưa tới cửa”

Đào Hương Vi cũng không hoài nghỉ lời của con gái, chỉ là khi cô xem lịch sử trò chuyện, phát hiện tối hôm qua con bé gọi điện thoại cho Nguyễn Cao Cường?

“Vân Nhị, tối hôm qua con đã gọi điện thoại cho ba con sao?” Cô hỏi.

Vân Nhi nghĩ đến lời ba dặn dò, cô bé vô thức lắc đầu: “Không có, tối hôm qua mẹ uống say, là mẹ gọi cho ba”

“Mẹ?” Đào Hương Vi kinh hãi, sao lại xảy ra chuyện như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi