TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 748: Xoắn xuýt

Đào Hương Vĩ xoắn xuýt thật lâu sau đó vẫn bấm số điện thoại của Nguyễn Cao Cường.

Nguyễn Cao Cường đang chuẩn bị ăn điểm tâm thấy cô gọi tới, cho rằng lại là Vân Nhi gọi tới, không cần nghĩ ngợi đã nghe máy: “Này, tiểu…

Anh còn chưa nói hết lời đã nghe được giọng nói lãnh đạm của người phụ nữ: “Nguyễn Cao Cường”

Anh dừng lại, trên mặt có chút biến hóa, khi anh mở miệng giọng nói đã mang theo vẻ trêu tức: “Không phải cô đã ký hợp đồng không bao giờ lui tới nữa sao, vì sao lại gọi điện thoại cho tôi?”

“Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, tối hôm qua tôi uống say, không cẩn thận nhấn số điện thoại của anh. Mặc kệ tôi đã nói gì đó chỉ là lời lúc say, anh không nên tưởng thật’“

“Ah? Thế nhưng tôi tưởng thật: Nguyễn Cao Cường suy nghĩ một chút, hẳn là Vân Nhi nói với cô, tối hôm qua là cô gọi điện thoại cho anh.

“Anh… anh tưởng thật cái gì? Tối hôm qua tôi cũng không nói gì!” Thật ra cô không nhớ rõ mình đã từng nói gì.

“Cô gọi điện thoại mắng tôi, còn mắng rất khó nghe, tôi đã ghi âm lại rồi, tôi chuẩn bị đi kiện cô tội phỉ báng tôi” Nguyễn Cao Cường cong khóe môi.

Đương nhiên Đào Hương Vi không nhìn thấy vẻ mặt anh lúc này. Nghe vậy cô hơi nóng nảy: “Tôi mắng anh cái gì? Anh không nên cố ý bới móc!”

“Cô không nhớ rõ cô đã mắng tôi cái gì sao?”

“Tôi đã nói tôi uống say rồi! Những lời tôi nói đều là lời lúc say, cho dù anh muốn kiện tôi cũng vô dụng!” Cô thở phì phò ngắt máy.

Cô không nên gọi cuộc điện thoại này cho anh!

Nguyễn Cao Cường nhìn điện thoại di động đã bị ngắt máy, trái lại còn cong môi lên, không hiểu sao tâm tình trở nên có chút nhẹ nhàng.

Lúc chiều Đào Hương Vi nhận được điện báo từ trợ lý của Phạm Văn Đồng, hẹn cô gặp mặt ở quán cafe.

Cô còn tưởng Phạm Văn Đồng muốn gặp cô, nhưng khi tới quán cafe rồi cô mới phát hiện chỉ có phụ tá Lục Hiên của anh ta đang chờ cô.

“Phạm Văn Đồng đâu? Anh ấy không tới sao?” Cô kỳ quái hỏi.

“Là tôi hẹn cô, không phải anh Đồng”

Đào Hương Vĩ ngồi đối diện với anh ta, gọi một ly cà phê sau đó nhìn anh ta: “Anh tìm tôi có chuyện gì không?”

Sau khi Lục Hiên hít sâu một hơi mới nói với cô: “Tôi muốn nói với cô một chuyện, cô có thể khuyên anh Đồng đừng hủy hợp đồng với Phục Hỉ được không?”

Đào Hương Vi có chút ngoài ý muốn vì anh ta lại nói ra mấy lời này.

Anh ta nói tiếp: “Hẳn cô cũng biết, nếu như anh ấy cứng rắn hủy hợp đồng với Phục Hi, anh ấy sẽ bị Phục Hỉ phong sát.

Đến lúc đó cho dù anh ấy có danh hiệu ảnh đế cũng không người nào dám mời anh ấy đóng phim. Cho nên dù anh ấy có hợp tác thành lập studio với cô, hai người vẫn sẽ rất khó khăn”

Mặc dù Lục Hiên chỉ là phụ tá, nhưng anh ta đã vào nghề rất lâu, anh ta biết rõ quy tắc của giới này.

Cũng không phải Đào Hương Vi chưa từng nghĩ tới những lời anh ta nói, cô cũng đã từng khuyên nhủ Phạm Văn Đồng không nên hủy hợp đồng, nhưng anh ta vẫn nói không cần cô lo lắng. Anh ta có vô số tài nguyên, chỉ cần thành lập studio riêng của bọn họ, bọn họ không cần phải nhìn sắc mặt người khác mà sống.

Thấy cô không lên tiếng, Lục Hiên lại nói: “Những lời này.

tôi chỉ có thể lén nói với cô, tôi không thể nào khuyên anh Đồng được. Anh ấy… quá muốn xây dựng một studio cho cô.”

Đào Hương Vi cảm thấy lòng mình bị kéo căng, quả thật, từ khi biết nhau đến hiện tại, Phạm Văn Đồng luôn suy nghĩ cho cô.

Lần này cô không thể ích kỷ như vậy nữa.

“Nếu như cô muốn vào công ty nhà nào, cô có thể nói cho tôi biết, trong giới giải trí tôi quen biết không ít người, có thể làm người tiến cử cho cô. Chẳng qua nếu cô muốn vào mấy công ty lớn kia, có thể tôi không giúp gì được cho cô.” Lục Hiên rất xin lỗi nói.

Đào Hương Vi uống một hớp cà phê rồi mới nói: “Những lời anh nói tôi đều biết, tôi biết mình nên làm như thế nào, anh yên tâm đi.”

“Cô… nguyện ý khuyên anh Đồng không hủy hợp đồng với Phục Hỉ nữa sao?” Lục Hiên thận trọng hỏi.

Cô gật đầu: “Còn có, anh không cần giới thiệu công ty gì cho tôi hết, thật ra vẫn có công ty liên hệ với tôi, chỉ là vì tôi nghĩ anh Đồng muốn xây dựng studio, cho nên mới không đồng ý”

“Xin lỗi, tôi không nên nói với cô mấy chuyện này, nếu anh Đồng biết nhất định sẽ mắng tôi.”

“Tôi biết anh chỉ suy nghĩ cho anh ấy thôi, anh ấy đã giúp tôi nhiều như vậy, tôi nên trả nợ nhân tình cho anh ấy sớm”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi