TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

“Đây là gì ạ?” Cô bé cầm lên ngảm, khi cầm viên đá trong tay, cô bé có cảm giác mát lạnh sao sao.

“Anh tìm ra nó trong dòng suối trước căn cứ huấn luyện trong núi, một viên sỏi” Lâm Thanh Dương giới thiệu.

“Oa, có viên sỏi đẹp thế này luôn ạ!” Quả nhiên Đào Vân Nhi rất thích món đồ chơi mới lạ này.

Nguyễn Cao Cường nhướng mày hừ một tiếng: “Thanh Dương, cháu cũng quá keo kiệt rồi, sinh nhật của Vân Nhi mà cháu lại tặng nó một viên đá?” Anh dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu sau này cháu để ý.

con gái nhà nào, cháu cũng định tặng đá cho nó à?”

“Cậu à, cậu hỏi Vân Nhi có thích không đã.”

“Con thích lắm!” Vân Nhi lập tức tuyên bố.

Nguyễn Cao Cường hơi dở khóc dở cười nhìn dáng vẻ vui mừng của con gái, không ngờ cô bé lại thích người ta tặng mình một viên đá?

“Anh làm cha mà cũng không biết con mình thích gì à?’ Lâm Hương Giang không nhịn được trào phúng anh.

Nguyễn Cao Cường ngồi bắt chéo chân: “Anh tưởng nó không thích mấy thứ như thế”

Sắc mặt của Nam Thùy Dương đã khá hơn chút ít, cô bé Vân Nhi này thích mấy thứ kì lạ, không để ý đến sườn xám mà cô làm cũng là điều dễ hiểu.

“Thức ăn đã được dọn lên rồi, mọi người vào phòng ăn ăn thôi” Mẹ của Nam Thùy Dương đến chào mọi người, bà hoàn toàn xem nơi đây như nhà của mình “Anh Thanh Dương, chúng ta vào bàn thôi.’ Vân Nhi chủ động kéo cậu.

Mọi người kéo nhau xuống phòng ăn, quả nhiên trên bàn ăn dài thật dài đầy đủ các món ăn mỹ vị.

“Một nửa những món này do Nam Thùy Dương và đầu bếp cùng nhau làm đấy, ta nói con bé nấu ăn càng ngày càng giỏi mà.’ Mẹ Nam khen con gái mình không ngớt lời, thậm chí còn cho rằng Nguyễn Cao Cường rất hãnh diện khi cưới được cô.

*Vất vả cho em rồi” Nguyễn Cao Cường vỗ vỗ tay Nam Thùy Dương, nói.

“Đây là chuyện nên làm mà, huống hồ em cũng xem như mẹ của Vân Nhi, tổ chức sinh nhật cho con bé là chuyện bình thường.” Những năm qua Nam Thùy Dương ở nhà giúp chồng dạy con, hoàn toàn là một người vợ hiền mẫu mực.

“Vân Nhi, cảm ơn dì đi con.” Nguyễn Cao Cường tất rạch ròi.

“Cháu cảm ơn dì ạ” Vân Nhi ngoan ngoãn nói.

“Đã nói là chuyện em nên làm rồi mà, không cần cảm ơn đâu.”

Nam Thùy Dương hơi bực mình, rõ ràng cả ba đều là người một nhà, sao lại cảm ơn chứ? Suy cho cùng, hai cha con bọn họ vẫn không gần gũi với cô.

*Nói qua nói lại mãi, mọi người có ăn không vậy?” Lâm Hương Giang thấy ba người cứ gượng gạo làm sao.

*Mọi người dùng bữa đi, đừng nói nữa, đồ ăn nguội mất” Mẹ Nam lại gọi.

Lúc này mọi người đều ngồi vào bàn, bắt đầu dùng đũa Đột nhiên quản gia vội vã chạy vào, nét mặt khá kỳ lạ: “Cậu Cường…”

Nguyễn Cao Cường nhìn ông ấy: “Sao ạ?’ Thấy nét mặt ông ấy không được bình thường, anh lập tức hỏi: ‘Xảy ra chuyện gì sao?”

“Không phải… Là… Có khách tới. Quản gia đáp.

nnc nhíu mày, nhìn về phía Vân Nhi: “Con mời bạn tới à?”

Vân Nhi lắc đầu: “Không ạ-”

Quản gia sát lại gần Nguyễn Cao Cường, nói mấy câu vào tai anh, biểu cảm trên mặt anh lập tức trở nên phức tạp khó nói.

“Cậu Cường, có nên mời cô ấy vào không ạ?” Quản gia thận trọng hỏi.

Ánh mắt Nguyễn Cao Cường trầm xuống, chốc lát sau mới lên tiếng: “Mời vào đi”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi