TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Gần trưa, Hoàng Công Thành mang bữa trưa đến.

“Đến đây đến đây, đồ ăn hôm nay đều món em thích ăn đấy”

Hoàng Công Thành tự mình làm cơm rồi mang tới.

“Có món gì ngon thế anh?” Ngày hôm nay tâm trạng của Đào Hương Vi xem như là không tệ.

Khi Hoàng Công Thành vừa mở nắp hộp cơm, cô đã ngửi thấy mùi vị rất thơm.

“Cân nhắc đến vết thương của em, mấy món anh làm đều là món hấp, có sườn có cá, đủ cả luôn”

Cũng không biết là anh làm thế nào, mặc dù toàn là món hấp, thế nhưng mùi vị đều thơm đến mê người.

“Vừa hay em cũng đang đói bụng.”

“Cùng nhau ăn đi” Hoàng Công Thành mang theo hai phần cơm, chính là muốn ăn cùng cô.

Anh nhanh chóng dọn bàn nhỏ lên, cơm nước đều đặt trước mặt Đào Hương Vĩ.

Nguyễn Cao Cường mang theo hộp cơm của đầu bếp chuyên nghiệp trong nhà làm đến cửa phòng bệnh, đúng dịp thấy hai người bọn họ đang chuẩn bị ăn cơm trưa.

“Nào, nếm thử món cá này đi. Đây là cá anh mua được ở chợ vào sáng sớm nay đấy, hương vị cực ngon” Hoàng Công Thành tự tay gắp một miếng cá, nhặt sạch xương rồi mới bỏ vào trong bát Đào Hương Vi.

“Vậy để em thử xem” Đào Hương Vi cũng không khách sáo với anh nữa, lập tức gắp miếng cá bỏ vào miệng nếm thử.

“Thế nào?”

“Ái chà, ngon tuyệt cú mèo” Cô thẳng thắn buông lời, khen không dứt miệng.

“Vậy em ăn nhiều vào, anh nhặt xương giúp em.” Cô thích ăn như thế, công anh khổ cực làm ra cũng không uổng phí.

Khóe mắt Đào Hương Vi nhìn thoáng qua cửa phòng bệnh phát hiện có một người đàn ông cao to không biết đã đứng đó từ bao giờ, ngập ngừng hỏi: “Nguyễn Cao Cường?”

‘Vốn Nguyễn Cao Cường đang muốn xoay người đi, nhưng đúng lúc này lại bị người trong phòng phát hiện.

Ánh mắt anh u tối, trên mặt không hề có lấy một tia cảm xúc cứ vậy đi vào: “Xem ra là anh đến không phải lúc, quấy rầy hai người r “Đúng là có chút quấy rầy thật” Hoàng Công Thành nhanh miệng nói.

Gương mặt tuấn tú của Nguyễn Cao Cường càng thêm căng chặt, đôi môi mím chặt gần như thành một đường thẳng.

“Đã như vậy, vậy thì không quấy rầy nữa” Anh lạnh lẽo cứng rắn phun ra một câu.

“Chờ đã” Hoàng Công Thành nhìn thấy hộp cơm trong tay anh, ngờ vực hỏi: “Tổng giám đốc Cường, đừng nói là anh đến đưa cơm cho Hương Vi đấy nhé?”

Đào Hương Vi cũng nhìn thấy hộp cơm trong tay tay, cô cũng cảm thấy có chút không rõ nhìn anh đợi câu trả lời.

“Anh cả nghĩ quá rồi, trong nhà có người thân nằm viện, cơm này là đưa cho người đó, nào có liên quan gì đến hai người.”

“Ö? Nói như vậy là tổng giám đốc Cường cũng chỉ tiện đường nên mới ghé sang đây thăm hỏi Hương Vi một chút thôi, đúng không?”

Hoàng Công Thành mỉm cười hỏi.

Nguyễn Cao Cường nhìn về phía Đào Hương Vi một chút, thấy bây giờ cô ăn được ngủ ngon, còn có người chuyên môn làm cơm nước: đưa tới, thậm chí ăn cá còn có người lựa xương cho, thử hỏi anh còn cái gì phải lo lắng nữa cơ chứ?

“Anh thấy vết thương của em cũng không quá đáng lo, cũng nên ra viện rồi” Nguyễn Cao Cường bất thình lình nói với cô một câu như vậy.

“Bác sĩ bảo hôm nay làm kiểm tra, nếu như không có vấn đề gì là có thể ra viện” Đào Hương Vi gật đầu nói.

“Chúc em mau khoẻ.” Trên mặt của Nguyễn Cao Cường không hề có lấy một tia cảm xúc, bỏ lại một câu như vậy, anh lập tức xoay người nhanh chân rời khỏi phòng bệnh.

Đào Hương Vi thầm nghĩ xem ra đúng là tâm trạng của Nguyễn Cao Cường cũng không tốt đẹp gì cho cam. Lế nào nguyên nhân khiến anh không vui đúng như lời con gái nói, là do anh cãi nhau với Nam Thùy Dương?

Đợi đến khi thấy Nguyễn Cao Cường mang theo hộp cơm đi đến bên cạnh xe, Mộ Dung Bạch không nhịn được hỏi đôi câu: “Tổng giám đốc Cường, sao anh ra nhanh thế? Cô Vi ăn xong cơm rồi sao?”

Tên này đúng là hết chuyện để nói rồi hay sao không biết. Nguyễn Cao Cường vừa nhét hộp cơm vào trong lòng anh ta vừa lãnh khốc nói: “Cầm đi nuôi mèo hoang đi”

*A? Nuôi mèo hoang gì?” Mộ Dung Bạch kinh ngạc hỏi lại: “Nhưng mà, đây không phải là hộp cơm lúc trước anh kêu đầu bếp chuyên nghiệp trong nhà làm cho cô Vi sao?” Ngon như thế mà để nuôi mèo hoang, không phải là quá đáng tiếc à?

“Sao? Anh muốn ăn à?” Nguyễn Cao Cường lạnh lùng nhìn anh ta một cái.

Mộ Dung Bạch nuốt xuống một ngụm nước bọt, cười gượng: “Vậy để tôi mang cho mèo hoang vậy” Đúng là anh ta rất muốn ăn, thế nhưng chỉ sợ đến khi anh ta ăn xong sẽ không còn mạng mà ăn bữa tiếp theo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi