TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Sau khi tiến hành kiểm tra, Đào Hương Vi nhận được kết quả ổn định, chắc chắn không có gì quá đáng lo, chứng tỏ cô có thể ra viện.

Thế nhưng sau khi ra viện cô muốn ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày.

Hoàng Công Thành đưa cô về chỗ ở, nơi ở của cô hiện nay là do công ty sắp xếp, một căn nhà nhỏ ba phòng, Hoàng Công Thành chính là hàng xóm của cô.

“Cuối cùng cũng được về nhà, ở bệnh viện mấy ngày nay, em nhịn đến mức sắp xong luôn rồi” Đào Hương Vi không nhịn được nhỏ giọng than “Em đi tắm trước đi, tối nay em muốn ăn gì thì cứ nói, lát anh đi siêu thị mua đồ về nấu” Hoàng Công Thành nói.

“Thức ăn mấy ngày qua của em đều do anh cung cấp cho, bây giờ em nào dám phiền anh nữa” Cô xấu hổ nói.

“Đã ăn bao nhiêu ngày thế rồi, bây giờ em mới nói nào dám làm phiền anh đấy à?” Hoàng Công Thành lườm cô một cái.

Đào Hương Vi nở nụ cười bảo: “Vậy thì lại tiếp tục làm phiền anh rồi”

“Lời này nghe còn tạm được.” Anh cũng chẳng để ý đến chuyện phải làm đồ ăn cho cô mỗi ngày.

“Mẹ ơi, mẹ được ra viện rồi sao?” Đào Vân Nhi ở bên trong phòng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lúc này mới chạy đến.

Nhìn thấy con gái, Đào Hương Vi còn có chút không phản ứng kịp, lập tức nghĩ tới chuyện hôm qua con gái đã nói muốn chuyển tới chỗ mình ở.

“Hành lý của con đã thu dọn xong chưa?” Cô khế nhéo cái mũi nho nhỏ của con gái, hỏi.

“Hôm qua lúc con vừa chuyển đến đã thu dọn xong cả rồi. Mẹ, con với mẹ ngủ chung một phòng mẹ nhé?” Cô bé nói ra yêu cầu của bản thân.

“Tất nhiên rồi.” Đào Hương Vi ôm con gái vào trong ngực, hai mẹ con đã xa cách nhau lâu như vậy, rốt cuộc bây giờ mới có một chút cảm giác an toàn.

“Cháu chính là Vân Nhi đúng không?” Hoàng Công Thành đánh giá cô bé trước mắt, có thể thấy được bóng dáng của Đào Hương Vi và Nguyễn Cao Cường từ trên người cô bé, vừa nhìn đã biết cô bé rất đáng yêu.

Vân Nhi nghe thấy có tiếng người khác, nhanh chóng ngẩng đầu hỏi: “Chú hẳn là chú Thành phải không ạ, mẹ đã từng nói với cháu về chú rồi ạ”

Hoàng Công Thành nghe vậy nhanh chóng nở nụ cười bảo: “Ö, mẹ cháu nói với cháu những gì thế?”

“Mẹ nói chú luôn ở cạnh chăm sóc mẹ” Vẻ mặt của Vân Nhi đột nhiên trở nên nghiêm túc, cô bé nhìn Hoàng Công Thành nói: “Chú Thành, cháu cảm ơn chú, khi mẹ cháu khổ cực học tập một mình ở nước ngoài như vậy, may mà còn có chú chăm sóc.”

Hoàng Công Thành không nghĩ tới chuyện một cô gái bé nhỏ như thế lại có thể nói ra được lời cảm ơn nghiêm túc đến vậy, phút chốc làm cho anh cảm thấy có chút luống cuống.

“Ha ha, cháu không cần khách sáo với chú đến thế đâu, mẹ cháu còn không khách sáo đến thế nữa. Sau này chú không chỉ chăm sóc mẹ cháu, mà còn có thể chăm sóc cho cháu nữa” Đột nhiên Hoàng Công Thành cảm thấy mẹ con hai người đều là trách nhiệm của anh.

“Cảm ơn chú, thế nhưng chú cứ chăm sóc cho mình mẹ cháu là được rồi ạ, cháu còn có ba chăm sóc.”

Nghe thấy lời này của cô bé, nụ cười trên mặt Hoàng Công Thành chọt tắt, đáy mắt anh cũng có chút tối tăm khẽ loé lên.

Đúng vậy, cô bé còn có một người ba tên Nguyễn Cao Cường, ba cô bé giỏi giang như vậy, nào cần anh đến chăm sóc?

“Hai chú cháu mấy người đừng có cảm ơn tới cảm ơn lui thế nữa, em nghe mà muốn ngất luôn rồi đây này” Đào Hương Vi không thể làm gì khác đành cười cười, nhanh chóng nói với Hoàng Công Thành: “Anh cứ đi về nghỉ một chút trước đi, buối tối chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm”

Hoàng Công Thành khôi phục lại biểu hiện vừa rồi, bảo: “Được, mẹ con hai người cứ tâm sự đi, anh mua xong nguyên liệu nấu ăn sẽ qua đây nấu cơm cho hai người. Muốn ăn cái gì thì nhắn cho anh”

Vân Nhi thấy Hoàng Công Thành còn đem rương hành lý của mẹ mình đẩy mạnh vào trong phòng, sau đó còn giúp mẹ mình thu dọn xong mới rời đi.

Đợi anh đi khỏi, Vân Nhi lập tức hỏi mẹ mình: “Mẹ ơi, chú Thành là bạn trai của mẹ sao?”

Đào Hương Vi cảm thấy kỳ quái nhìn về phía con gái hỏi lại: “Không phải a, con gái, sao con lại nghĩ thế?”

“Nếu không phải vậy, vậy tại sao mẹ với chú ấy lại thân mật vậy ạ?

Chú ấy còn vào phòng mẹ, thu dọn quần áo cho mẹ nữa.”

“Chú ấy vẫn luôn như thế, lúc còn ở nước ngoài, chú ấy rất thích dọn đẹp nhà cửa mỗi ngày. Nói đơn giản là con người chú ấy mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ, không nhìn nổi tình trạng bừa bộn.”

“Ý của mẹ là chú ấy làm vậy không phải là đang chăm sóc đặc biệt cho mẹ mà là bản thân của chú ấy chính là như vậy?”

Đào Hương Vi gật đầu bảo: “Chắc chắn nhà của chú ấy còn được: thu dọn sạch sẽ hơn chỗ ở của mẹ con mình nhiều. Chú ấy là hàng xóm của chúng ta, khi nào rảnh rỗi mẹ sẽ dẫn con qua đó kiểm chứng”

“Vậy tối nay mẹ con mình qua nhà chú ấy ăn cơm đi mẹ” Nếu đã là hàng xóm, đi hai bước là đến thôi mà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi