TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

“Cô ấy bảo con đến gặp Cao Cường trước, nếu như anh ấy còn tức giận, cô ấy sẽ đứng ra giúp con” Nam Thùy Dương nói.

Mẹ Nam suy nghĩ một chút rồi bảo: “Cũng được, chuyện của chính mình vẫn phải do bản thân mình tự giải quyết vẫn hơn, vậy tối nay con đến tập đoàn tìm chồng đi.”

“Tối nay ạ?” Nam Thùy Dương có chút chùn bước.

“Không sai, con làm mấy món nó thích ăn, coi như đến đưa cơm tối cho nó” Mẹ Nam đề nghị.

“Mẹ, ý của mẹ hay quá” Tinh thần Nam Thùy Dương lập tức tỉnh táo: “Vậy con đi nấu cơm cho anh ấy luôn đây.”

Chạng vạng gần tối, Đào Hương Vi xem xét lại tư liệu thu thập được trong ngày, phát hiện có không ít vấn đề.

Cô lập tức gọi điện thoại cho Nguyễn Cao Cường: “Dự án anh chuẩn bị đầu tư này có một vài vấn đề, bây giờ tôi sẽ về tổng hợp, phân tích lại sau gửi qua mail cho anh.”

Ớ phía đầu bên kia điện thoại kia, người đàn ông im lặng mấy phần sau đó mới nói: ‘Em cứ đến tập đoàn trước đi.”

“Bây giờ sao?” Đào Hương Vi nhìn đồng hồ thầm nghĩ chẳng lẽ giờ này rồi mà anh còn chưa tan ca?

“Không rảnh à?” Nguyễn Cao Cường hỏi.

“Không phải, anh có chuyện gì quan trọng muốn bàn giao cho tôi à”

“Em đến đi rồi sẽ biết, nhớ mang theo số liệu em vừa thu thập được” Nguyễn Cao Cường vừa dứt lời tức kết thúc cuộc trò chuyện.

Đào Hương Vi thầm thở dài một hơi, ai bảo bây giờ người ta là ông chủ của cô cơ chứ, cô chỉ có thể nghe lệnh mà đi tới tập đoàn Nguyễn Cao.

Có lẽ là anh thật sự có chuyện cần bàn giao, sau khi cô đến, nhanh chóng đến thẳng văn phòng tổng giám đốc.

“Anh gọi tôi đến…” Cô vừa vào cửa đã thấy anh đang ngồi ở phía bên kia bộ ghế sô pha tiếp khách, trong khay trà trước mặt anh đang bày ba món một canh, còn có hai phần cơm, nhìn qua có lẽ là vừa mới dọn ra không lâu, lời vừa nói ra đến miệng lập tức thay thành câu khác.

“Tại sao anh lại ăn cơm ở đây thế này?” Chẳng qua là cô cảm thấy có chút kỳ lạ, bình thường không phải anh nên trở về ăn cơm với Nam Thùy Dương ư, sao lại ăn cơm một mình thế chứ?

“Mấy ngày nay ở công ty tăng ca.” Anh nói một cách đơn giản.

Thì ra là như vậy… Cô thấy trên bàn có bày hai phần cơm thầm nghĩ, chẳng lẽ anh đang chuẩn bị ăn tối với ai đó sao?

Ý nghĩ này vừa mới xẹt qua đầu, cô đã nghe thấy anh nói: “Ngồi xuống đi, ăn với anh một bữa.”

“Tôi ăn với anh á?” Cô lấy ngón tay chỉ vào chính mình hỏi lại, đây là anh đang mời cô ăn cơm cùng mình đấy ư?

“Sao thế? Em ăn rồi à?” Anh nhíu mày hỏi.

Cô lắc đầu một cái bảo: “Tôi vội vã, tất tả chạy đến đây, lấy đâu ra thì giờ mà ăn cơm”

“Vậy thì ngồi xuống đi”

Có lẽ Đào Hương Vi thật sự có chút đói bụng, nghe vậy cô cũng không tỏ ra khách sáo nữa, nhanh chóng đi đến phía đồi diện anh ngồi xuống. Thế nhưng đột nhiên cô lại cảm thấy không đúng lắm, bèn hỏi: “Anh gọi tôi đến đây chỉ là để ăn bữa cơm thôi à?”

Đôi mắt phượng sâu thăm thẳm của người đàn ông nhìn thẳng vào mắt cô, bờ môi mỏng nhàn nhạt cất tiếng nói: “Nhân tiện đưa số liệu em đã thu thập được qua đây cho anh xem qua một chút.”

“Tôi còn chưa chỉnh sửa mà”

“Anh hiểu được”

Nguyễn Cao Cường quan tâm dự án do bản thân anh đầu tư cũng là chuyện hết sức bình thường, nghĩ vậy cô lập tức cúi đầu muốn lấy tài liệu bản thân đã thu thập được ra khỏi túi.

“Không vội, ăn cơm xong rồi xem.” Anh bất chợt bỏ lại một câu như vậy.

“Anh nên nói sớm mới phải.” Nghe vậy cô đặt cái túi xuống, cũng đặt luôn cái điện thoại trong tay lên bàn.

Thế nhưng cô vừa đặt xuống chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên, trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến của Hoàng Công Thành. Cũng.

không biết do đâu, đột nhiên cô lại cảm thấy có chút sốt sắng, lúc lấy điện thoại di động ra còn không cẩn thận làm đổ chén canh trong khay “A..” Bị nước canh vẫn nóng hắt vào người làm cô nhảy dựng cả lên.

Ánh mắt Nguyễn Cao Cường trầm xuống, bóng người cao lớn nhanh chóng vòng qua bàn bước về phía cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi