TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Có nóng không?” Nguyễn Cao Cường nhìn những nơi bị nước canh hắt trúng, cả chiếc quần coi như bỏ.

Đào Hương Vi khẽ hít sâu một hơi, một mảnh da thịt trên đùi thật sự có cảm giác đau rát.

“Đến phòng nghỉ thay cái quần, bôi ít thuốc mỡ đi” Nguyễn Cao Cường nói.

Tiếng chuông điện thoại di động của cô vừa ngưng lại vì không ai tiếp, lúc này lại vang lên, vẫn là Hoàng Công Thành gọi điện tới.

Cô không thể làm gì khác hơn là nghe điện thoại trước: “Anh ạ?”

Ánh mắt có chút u ám của Nguyễn Cao Cường nhìn chằm chẵm vào Đào Hương Vị, trong lòng anh đang có một loại kích động muốn cắt đứt cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ.

“Vâng… Em sẽ về muộn một chút, anh không cần chờ cơm em đâu” Đào Hương Vi nói với Hoàng Công Thành vài câu đơn giản rồi cúp điện thoại.

Cô vừa xoay người lập tức đối diện với đôi con ngươi sâu không thấy đáy của Nguyễn Cao Cường, ánh mắt kia có chút ép người.

Trái tim cô đập loạn nhịp, thế nhưng bề ngoài vẫn làm như không thấy gì hết mà nói: “Chỗ này của anh có quần áo cho tôi thay à?”

“Trên mặt người đàn ông không hề có bất cứ nét cảm xúc nào, anh nói: “Em vào đó thay rửa đi, anh sẽ bảo thư ký mang đến cho em một bộ đồ khác.”

Thật ra Đào Hương Vi không muốn phiền phức như vậy, thế nhưng cô cũng không thể mặc chiếc quần bẩn như vậy được, đành gật đầu bảo: “Được”

Bên trong phòng làm việc của anh có một phòng nghỉ ngơi, căn phòng này vô cùng rộng rãi, không chỉ có phòng ngủ mà còn có cả phòng tắm nữa.

Lúc cô bước vào phòng tắm, lập tức nhìn thấy áo sơ mi và quần dài đã được thay ra trong đó. Xem ra gần đây, sau khi tăng ca xong anh đã ở luôn công ty thì phải?

Đào Hương Vi không suy nghĩ nhiều, sau khi kéo quần xuống cô nhanh chóng thấy được một màng da thịt đỏ ửng trên chân, chẳng trách lại cảm thấy đau như vậy.

Cộc cộc cộc, tiếng gõ cửa phòng tắm đột nhiên vang lên khiến cô khiếp sợ không thôi.

“Cho em lọ thuốc mỡ này” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông cách cửa phòng khẽ vang lên.

Cô mở cửa nhận lấy lọ thuốc mỡ trong tay anh sau đó nói: ‘Cảm ơn: “Bị bỏng à?” Anh hỏi.

“Có một chút, không nghiêm trọng lắm.”

“Em chờ một chút, quần áo sẽ đưa đến ngay thôi.”

“Được” Dứt lời cô lập tức đóng cửa lại, đóng xong mới cảm thấy bất cứ chỗ nào trong phòng tắm này đều có dấu vết của anh.

Cô dùng nước lạnh rửa sạch chỗ bị bỏng, sau đó lau khô nước trên đó rồi thoa thuốc mỡ lên trên.

Chỉ chốc lát sau tiếng gõ cửa lại vang lên, trên cửa kính phản chiếu bóng dáng cao lớn của người đàn ông ngoài kia, anh nói: “Quân áo của emnày”

Đào Hương Vi lại hé ra một cái khe cửa, vươn tay nhận lấy quần áo, vừa thấy bộ đồ trên tay cô không nhịn được nhíu mày hỏi: “Sao lại là váy?”

“Anh nhờ thư ký mua ở trung tâm thương mại bên cạnh, em cứ mặc thử xem kích cỡ thế nào, có vừa hay không?”

Anh cũng đã nói như vậy rồi, cô cũng không thể phiền thư ký đi mua thêm một bộ nữa về cho mình được.

Cô nhìn tem mác trên chiếc áo, đây là sản phẩm mới ra mắt của một thương hiệu rất nổi tiếng, chỉ là một cái váy thôi giá cả cũng không thấp chút nào.

xoay người cô lại, sau đó nhanh tay giúp cô kéo khóa lên.

“Số đo không vừa với em à?” Giọng nói mang theo từ tính của người đàn ông vang lên ngay ở phía sau, khiến nhịp tim của cô khống chế, đập ngày một nhanh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi