Hàn Nhất Nhất còn đang hoảng hốt đến mức không biết tại sao lại bị
đưa đến nơi này. Tòa nhà rất lớn, lớn đến mức cô có thể bị lạc phương
hướng, không tìm thấy lối ra ở đâu.
Cô muốn trốn khỏi cái nơi quỷ quái này, nhưng hai tay, hai
chân của cô đều bị trói khiến cô không thể đứng lên được, còn miệng cô
cũng bị bịt lại. Trong lòng Hàn Nhất Nhất có chút cười lạnh bởi vì nhìn
cách làm việc của hắn, cô căn bản sẽ không thể kêu to được, huóng cho ở
nơi này cho dù có kêu to đi nữa cũng không có ai nghe thấy.
Cô ngược lại im lặng ngồi ở một góc chờ có người đi đến tuyên án việc kế tiếp mà cô phải làm là gì.
Hàn Nhất Nhất không biết đã qua bao lâu, chỉ cảm thấy đèn
trong phòng đột nhiên sáng ngời lên. Đó là do có người đem toàn bộ đèn
trong phòng bật lên, ánh sáng đột nhiên tập kích kích thích vào mắt cô
nhưng mà cô không thể mở mắt.
Cô cảm thấy có tiếng bước chân đến rất gần cô. Sau đó ngón tay hơi lạnh dùng sức nâng cằm của cô lên.
“Cô tên là Hàn Nhất Nhất, người cô muốn giết chính là bố dượng của cô, bởi vì ông ta giết mẹ của cô.” Mỗi một câu đều vô cùng ngắn gọn nhưng có lực ảnh hưởng ghê gớm.
Không sai biệt nhiều lắm, khoảng chừng 24 giờ sau từ lúc cô
tiến vào sòng bạc, hắn đã triệt để thu phục cô, hiệu suất làm việc như
thế, phải người như thế nào mới có thể làm được, Hàn Nhất Nhất mở mắt
ra, phát hiện bản thân mình thật khờ dại, cư nhiên lại nghĩ đến dùng
mạng của bản thân để cá cược với người ta.
Ngay tại một khắc kia, cô đột nhiên có chút sợ hãi, không phải sợ vì sẽ mất mạng, mà là sợ hãi một người đàn ông so với cô còn đáng sợ hơn, bởi vì cô không biết, tương lai của cô sẽ phải ở cùng người đàn
ông đáng sợ này bao lâu.
“Không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi. Nếu không tôi sẽ. . . .” ngón tay hắn dọc theo cằm hướng về phía xương quai xanh của cô.
“Không được đụng vào tôi, không được đụng vào tôi” . Hàn Nhất
Nhất có chút không kiềm chế được kêu to lên. Trong mắt lúc này tất cả
chỉ là oán hận.
Hạ Thiên Triệu đột nhiên bị cô thét chói tai bàn tay vông xrụt trở về.
“Ba” ! Ngay sau đó mà một thanh âm vang lên, trên mặt Hàn Nhất Nhất in năm dấu tay, đó là Hạ Thiên Triệu giơ tay đánh cho cô một cái
tát.
“Hàn Nhất Nhất cô đừng tưởng tôi cho cô cái mạng là cô có thể
hô to gọi nhỏ với tôi. Cô lại càng đừng tưởng rằng tôi giữ cô lại thì đã cho là tôi có hứng thú đối với cô mà làm loạn.” . Hạ Thiên Triệu giận
dữ nói.
Cô gái này kia cư nhiên lại dám khinh bỉ hắn như thế. Hạ Thiên Triệu nguyện ý dùng một ngón tay để chạm vào cô thì hẳn là cô đã phải
rơi nước mắt mà cảm ơn rồi.
“Nếu như anh đối với tôi không có chút hứng thú, thì anh không nên chạm đến tôi” . Hàn Nhất Nhất cứng rắn đáp lại. Cô chán ghét bị
người khác chạm vào, đặc biệt là người đàn ông. Mỗi lần va chạm với
người đàn ông nào đó là cô lại nghĩ đến tên Hàn Chí Viễn đáng ghê tởm,
còn có sắc mặt dâm tiên đáng khinh của hắn, bởi vậy bản thân cô tràn
ngập đề phòng.
“Hàn Nhất Nhất cô cho rằng cô là quốc sắc thiên hương sao? Với diệm
mạo của cô có mà xách giày cho tôi cũng không xứng” Hạ Thiên Triệu phun
ra những lời khinh miệt này, sau đó lưu lại cho cô một bóng dáng vô
tình.
Cô từ từ nhắm nghiền hai mắt, cảm giác căn phòng lại một lần
nữa bị bóng đêm bao trùm. Sau đó là nghe tiếng cánh cửa nặng nề bị đóng
lại mà chân tay cô vẫn cứ bị trói, cô không biết trong tình huống cô
không ăn uống gì thì có thể duy trì bao lâu, hay vẫn là Hạ Thiên Triệu
lựa chọn cách này để chấm dứt sinh mệnh của cô?
Hàn Nhất Nhất nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng khuyết nửa xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên mặt cô.