Bách hóa Thiên Nhất tọa lạc tại trung tâm thương mại nổi tiếng của
thành phố F, nơi đây phần lớn là nơi dạo chơi shopping của những tiểu
thư thiên kim giàu có.
Bước chân của Uông Giai Vi có chút nặng nề. Cảm thấy nhìn cái
gì cũng không vừa mắt, từ sau buổi Party sinh nhật ngày đó cô vẫn luôn
có chút mất hồn mất vía trong đầu luôn hiện lê một khuôn mặt tuấn tú
kiệt suất cùng nụ cười không có hảo ý của một người đàn ông.
Cứ tưởng rằng sẽ có sự tình gì xảy ra, ai ngờ liên tiếp ba
ngày qua, cái tên Hạ Thiên Cơ chết tiệt kia, cư nhiên không có chủ động
báo cho cô lấy một chút tin tức gì khiến cho lòng Uông Giai Vi càng thêm khó chịu.
“Buổi tối ở nước Pháp rất lãng mạn, truyền thuyết kể rằng nhà
thiết kế châu báu tài hoa nhờ vào cảm hứng đó mới thiết kế ra cái vòng
tay này, cả thế giới chỉ có 5 chiếc . . .”
Nghe thấy bên cạnh có người bán hàng đang giới thiệu sản phẩm, Uông Giai Vi chậm bước tới đó, đây là những thiết kế số lượng có hạn.
“Này cô, vòng tay này bao nhiêu tiền?” Uông Giai Vi chỉ liếc nhìn một cái đã có chút mê mẩn thiết kế đó.
“588 vạn không mặc cả” . Người bán hàng lộ ra nụ cười tắc nghiệp nói.
Bên cạnh một vị tiểu thư nghe được 588 vạn lại nghe nói không
được mặc cả, cuối cùng nhìn kĩ vài lần rồi rời đi, khóe miệng Uông Giai
Vi có chút đắc ý mỉm cười .
“Bán cho tôi” . Uông Giai Vi cảm thấy rất sảng khoái, từ trước đến giờ chưa có cái gì cô muốn mà không mua được.
“Vâng, ngài chờ một lát” . Người bán hàng cười đắc ý.
Lúc mà cô ta tưởng chính mình sẽ mua được chiếc vòng tay này thì đột
nhiên có một vị quản lí cấp cao hướng đến phía cô nhẹ giọng nói: “Thực
xin lỗi vị tiểu thư.”
Uông Giai Vi chợt nghe thấy người bán hàng nói xin lỗi, vẻ mặt cô ta có chút kinh ngạc.
“Vòng tay này đã có người muốn lấy, thực xin lỗi. Bởi vì số
lượng có hạn nên không có nói rõ trước với tiểu thư này, thật xin lỗi đã để cô mất công, xin tiểu thư lượng thứ cho.” Cô ta một lần xin lỗi lại
một lần giải thích.
“Cái gì? Ý của cô là vòng tay này không thể bán cho tôi?” Sắc mặt Uông Giai Vi bắt đầu nổi giận.
“Thực sự xin lỗi, vòng tay này đã có người đặt trước rồi.”
“Cô ta chỉ là dự định mua, còn tôi là trực tiếp mua, hơn nữa
hiện giờ tôi trả tiền đương nhiên là phải thuộc về tôi” . Uông Giai Vi
có chút uất giận.
“Vị này là khách hàng quen thuộc của chúng tôi, huống chi cô
ấy dự định mua, lúc sau liền quay lại lấy hóa đơn nên thực sự rất xin
lỗi” . Người bán hàng lại một lần nữa xin lỗi cùng đề nghị: “Tôi có thể
bán cho cô những loại dây khác có kiểu dáng giống dây đó, hơn nữa tôi sẽ chiết khấu phần trăm, được không?”
“Không được, tôi thích cái này” . Cô cố chấp nói.
“Vòng tay này ở Trung Quốc chỉ có một cái, tiểu thư, thật sự chúng tôi rất có lỗi” .
“Người đó là ai? Tôi sẽ trả tiền sợi dây này cho cô ta. Tại
thời điểm đó, không ai nói với tôi là có người muốn mua chiếc vòng cổ
này, sao giờ lại nói không thể bán được? Các người bán hàng vậy sao?”
Uông Giai Vi lớn tiếng nói.
“Đúng là chúng tôi đã dự định bán chiếc vòng cổ này nhưng chưa kịp thu hồi cho nên mới tạo ra sự hiểu lầm như vậy. Rất xin lỗi tiểu
thư” . Người bán hàng biết được tình hình lúc này không ổn nhưng vẫn
phải tươi cười để giảm bớt sự tức giận của cô ta.
“Dù thế nào đi nữa hôm nay tôi cũng muốn mua chiếc vòng tay
này, hơn nữa tiền của tôi các người cũng đã nhận rồi, nếu các người
không để cho tôi lấy chiếc vòng cổ này tôi sẽ để truyền thông phân xử,
khi đó coi ai thắng ai thua.” Uông Giai Vi ngoan độc nói, các cửa hàng
này sợ nhất là dính đến pháp luật, cư nhiên dám xem nhẹ đại tiểu thư cô
ta, chết sẽ không dễ chịu đâu.
“Là ai dám cùng bổn tiểu thư đoạt sợi dây này?” Một thanh âm ngang ngược vang lên.