TỔNG TÀI CÂM: EM LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA ANH!



Tại một căn biệt thự sang trọng hẻo lánh có hai người đàn ông đang ngồi đối diện nhau, người đàn ông kia khui một chai rượu quý của mình, rót vào hai ly thủy tinh, miệng nói:
"Là chuyện gì quan trọng mà Mặc đại thiếu gia nhớ đến căn biệt thự nhỏ nhoi này của tôi mà đến đây vào giờ này vậy? Ở nhà ngủ với vợ xem ra có sướng hơn không?
Vừa nghe nhắc đến cô, tâm tư Mặc Đình Phong lại trở nên nặng nề, nâng ly một hơi uống sạch, sau đó rót thêm một ly tiếp tục uống.

Hâm Bằng nhăn mặt lên tiếng ngăn cản:
"Này này, rượu của của tôi, quý lắm mới cho cậu nếm thử cậu lại phung phí uống như khát nước vậy hả, chẳng lẽ là vừa cãi nhau với vợ đó chứ?"
Mặc Đình Phong dùng ánh mắt rợn người lườm cậu ta, Hâm Bằng không sợ chết, lại nói tiếp:
"Ờ nhỉ, cậu đâu có nói chuyện với vợ được đâu, lấy đâu ra mà cãi lộn.

Nhưng mà tâm trạng này, vẻ mặt này giống hệt như buồn tình, không thể nào sai được!"
"Câm miệng!"
Một giọng nói trầm dày vang lên khiến Hâm Bằng giật mình thảng thốt.


"Tôi còn tưởng cậu giả câm đến câm thật luôn rồi ấy chứ? Sao nào nói nghe cho chuyên gia tư vấn tình yêu xem thử, cậu và vợ cậu xảy ra cái gì?"
Cái đáp trả lại câu hỏi của Hâm Bằng là sự im lặng khiến cậu ta quê độ, ức Mặc Đình Phong lắm mà chẳng làm gì được anh.

"Hôm nay cho tôi ngủ nhờ ở đây một đêm!"
"Này Mặc đại thiếu gia, cậu xem nơi này của tôi là chỗ dự phòng mỗi lần có việc gì đều đến đây ngủ à? Tôi đây có giá lắm đấy, không muốn ngủ cùng đàn ông đâu, đồn ra mất danh dự tôi lắm!"
Tên này càng nói càng thấy sai sai, xem mình như một người phụ nữ bị Mặc Đình Phong lợi dụng.

Anh đặt mạnh ly rượu xuống bàn, lên giọng:
"Muốn gì thì nói thẳng!"
"Haha, đúng là Mặc đại thiếu gia quá thẳng tính, khu đất phía đông Hải Châu có thể nhường cho tôi không?"
"Ừ!"
Hâm Bằng bất ngờ há hốc mồm, đúng là cậu cả của Mặc gia, chỉ cần một chữ đã thương lượng rõ, cậu ta cảm thán:
"Hào phóng, quá là hào phóng!"
Cậu ta thân là bạn của Mặc Đình Phong từ nhỏ, đương nhiên nhìn qua là biết tâm tư của Mặc Đình Phong, anh lúc nào cũng thờ ơ lãnh đạm với mọi người, vì một người phụ nữ mà buồn bực xem ra đã sa vào lưới tình mất rồi.

Hâm Bằng cảm thấy hiếu kỳ, không biết Mặc Đình Phong khi yêu chiều một cô gái sẽ ra bộ dạng gì, riêng cậu ta thấy lúc nào anh cũng cục súc như khúc gỗ.

"Thật ra yêu rồi cũng tốt, nếu có cơ hội nhớ đưa tôi gặp mặt vợ cậu một chút xem xem là thần thánh phương nào mà thu phục được con người khó ở như cậu."
"Nói chứ Đình Phong này, tính tình cậu lập dị như vậy tôi ở bên cậu lâu năm còn thấy khó chịu nói chi vợ cậu hiện tại, nên học cách dịu dàng một chút như vậy quan hệ vợ chồng mới êm ấm!"
Mặc Đình Phong siết chặt ly rượu trên tay, thầm cười cợt chính mình.

Anh lập dị khó gần, anh cục súc khó chịu đến cả bạn thân còn lên tiếng, vậy mà cô gái kia lại chịu được, còn có thể yêu anh, còn anh thì hèn mọn không thể đáp lại tình yêu đó, tự trách mình là một người đàn ông tệ bạc.



Mấy ngày sau đó Mặc Đình Phong lạnh nhạt với cô rõ ràng, thậm chí đến tối có lúc không muốn ngủ cùng cô mà ở thư phòng làm việc.

Nhớ đến lúc trước cô nói muốn có con anh cũng như thế.

Tối đến nằm trên giường chỉ có mình cô đơn chiếc lẻ loi, Hạ Nhược Hy không kìm được nước mắt, lòng buồn rũ rượi, cô đau khi không được chồng đối tốt, cô mệt mỏi khi cứ sống trong hoàn cảnh tẻ nhạt này.

Cô thật sự mệt, rất mệt.

Cứ thế Hạ Nhược Hy thiếp đi trong nước mắt, trong sự tủi khổ, cô nào biết lúc này người đàn ông tưởng chừng vô tâm với mình lại là người xuất hiện âm thầm lau nước mắt cho cô.

Anh cho cô hy vọng, rồi lại tàn nhẫn vụt tắt, thật sự là anh có tình cảm với cô lại không thể nói ra, vì một nguyên nhân nào đó hết sức quan trọng, anh thật sự không thể.

Thà cho cô đau từ ban đầu còn hơn cho cô sự yêu thương, đến cuối cùng tàn nhẫn đẫy ngã cô xuống địa ngục.1
Hạ Nhược Hy cả ngày thả hồn vào những bản thiết kế, kỳ thực, cô không thể nào tập trung, cứ nguệch ngoạc vẽ không ra hồn vía, mà cứ mỗi lần như thế cô lại vò tròn tờ giấy thành một cục rồi quăng nó xuống đất cho đến khi không còn giấy vẽ, Hạ Nhược Hy buồn bực vô cùng, cô đứng dậy quyết định ra ngoài tự mình mua giấy vẽ, nhờ tài xế của Mặc gia chở đi, như thế đã quên đi một điều quan trọng mà Trình Huyên đã dặn kỹ càng trước đó.


Xe dừng trước một tiệm tạp hoá bán dụng cụ vẽ tranh, Hạ Nhược Hy bước xuống xách túi vào trong, hỏi chủ tiệm về những loại giấy vẽ, nhân viên dẫn cô đến một gian trưng bày nhiều loại giấy khác nhau, màu sắc đậm nhạt rất sinh động.

Vì tiệm quá đông, nhân viên đành xin lỗi cô, bảo cô cứ chọn lựa thoải mái, cô ấy đi tiếp người khác, Hạ Nhược Hy cũng am hiểu về những loại giấy này, rất nhanh đã chọn được loại mình cảm thấy ưng ý, cô còn muốn mua thêm vài cây bút chuyên dùng vẽ tranh.

Gian bút chỉ ở phía sau cô, vừa mới xoay đầu thì đột nhiên một bàn tay cầm một cái khăn giấy bịt kín miệng Hạ Nhược Hy, một mùi nồng nặc sọc vào mũi khiến cô choáng váng, cự quậy kịch liệt nhưng với sức người chụp thuốc mê cô chẳng bằng một phần nào, giây sau đầu óc không còn ý thức ngất lịm đi.

Khi Hạ Nhược Hy tỉnh dậy thì thấy mình trong một căn nhà hoang tối tăm cũ nát, cô nép mình sợ hãi, tay chân đều bị trói chặt cứng.

"Thế nào, chỉ như vậy đã sợ rồi?"
Giọng nói khàn khàn của người đàn ông thoáng chốc làm Hạ Nhược Hy giật mình, quay sang thấy một bóng lưng đang đứng quay lưng về phía mình.

Bây giờ cô mới nhớ đến lời Trình Huyên căn dặn trước kia, bắt đầu sống lưng lạnh toát, người này nếu đoán không lầm là Nghiêm Nhất Minh, tình nhân của Nguyệt Liên, bắt cô là muốn trả thù cho đứa bé trong bụng cô ta..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi