TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 155: Cảm Giác Một Nhà Ba Người

 

Vừa ăn sáng xong, Hình Liệt Hàn nhận
được một cuộc gọi rồi nói với Đường Tư
Vũ: “Đàn piano của em được mang tới rồi

đấy.”

“Nhanh vậy!” Đường Tư vũ kinh ngạc, sau
đó nhìn phòng khách rộng lớn, cô tìm một

chỗ thích hợp để đặt cây đàn ở đó.

Chiếc đàn piano được bốn người giao
hàng cần thận chuyển vào, bên trên còn
được phủ một lớp bọc mỏng chống bụi.
Khi bọn họ đặt cây đàn xuống, Đường Tư
Vũ mới chợt nhận ra đây không phải là

cây đàn trong nhà của cô.

Cô vội vàng nhìn Hình Liệt Hàn: “Cây đàn

này anh lấy từ đâu?”

“Mua đấy.” Hình Liệt Hàn mỉm cười.

“Cái gì? Sao anh không chuyền cái ở nhà
tôi mang đến đây!” Đường Tư Vũ cảm
thấy thật lãng phí! Rõ ràng là cô có đàn

piano mà.

Hình Liệt Hàn mặt vẻ đương nhiên nói:
“Cái đó là cha em tặng, cái này là tôi tặng
em. Trong nhà của tôi, đương nhiên phải

để thứ tôi tặng em rồi.”

Đường Tư Vũ không nói nên lời, nhìn cây
đàn piano nhãn hiệu cao cấp này, cô thật
sự không biết nên nói gì, cô suy nghĩ một

lúc lâu, rồi nói với anh: “Cảm ơn!”

“Coi tôi như người ngoài làm gì? Chúng ta

là người một nhà.” Hình Liệt Hàn ám muội
đến bên cạnh cô, môi mỏng cắn nhẹ vành

tai cô.

Đường Tư Vũ hơi loạn nhịp, tự nhiên đi
kéo bỏ lớp vỏ bọc, giả vờ như không nghe
thấy gì, Hình Liệt Hàn giúp cô kéo nó ra,
đôi tay thon dài trắng nõn của anh gõ hai

phím đàn, phát ra âm thanh hoàn mỹ.

Đường Tư Vũ biết rất rõ về giá cả của đàn
piano, vì vậy cô ấy biết chiếc đàn piano

này đắt như thế nào.

Những thứ có giá trên trời, chất lượng

đương nhiên cũng rất tốt.

Đường Tư Vũ ngồi xuống, kiểm tra lại một
lần, chơi một bản nhạc để kiểm tra chất

lượng âm thanh.

Cậu nhóc cũng đến góp vui, cậu ngồi bên
cạnh mamii, đôi bàn tay nhỏ bé gõ rất điêu
luyện, cả hai cùng nhau hợp tấu cả một

buổi trưa trong tiếng đàn piano du dương.

Mười một giờ gia đình ba người họ đi ra
ngoài mua thức ăn, rồi trở về nhà cùng
nấu cùng ăn. Hai giờ chiều, Hình Liệt Hàn
đến công ty, còn Đường Tư Vũ ở nhà với

con trai, nhân tiện tập đàn luôn.

Buổi chiều, cô nhận được cuộc gọi từ
Diệp Du, một tuần sau cô ấy thu âm
album mới, bảo cô qua đề đệm nhạc cho,

Đường Tư Vũ đã đồng ý.

Cô nghĩ lúc đó, con trai cũng đã ra nước

ngoài cùng với người nhà Hình gia, cô

vừa hay lại có thời gian.

Chạng vạng tối, Hình Liệt Hàn gọi điện
thoại về báo buỏi tối anh phải đi xã giao
với khách hàng, bảo hai mẹ con cô tự

chuẩn bị bữa tối cho mình.

Đường Tư Vũ nấu hai món mặn cùng với
một canh, đều là món mà con trai yêu
thích, buổi tối con trai tập đàn cùng cô,
không gian ở đây vắng vẻ và yên tĩnh,
không cần phải lo lắng vì làm phiền hàng
xóm, tập đến 8h30 tối thì cậu nhóc thấy

buồn ngủ.

Ở trường học còn có thể ngủ trưa, nhưng
ở nhà, cậu nhóc căn bản không muốn ngủ
trưa, cho nên buổi tối mới sớm cậu nhóc

đã muốn đi ngủ rồi.

Đường Tư Vũ tắm rửa sạch sẽ cho con,
đặt cậu nhóc trên chiếc giường nhỏ, cậu
nhóc mặc bộ đồ ngủ, chớp chớp đôi mắt
to nhìn cô: “Mami, con cảm thấy hạnh

phúc quái”

“Tại sao?”

“Bởi vì con được ở cùng daddy và mamil
Con còn có ông bà nội, có cô chú, còn có

ông ngoại, con có thật nhiều người thân!”

Trái tim Đường Tư Vũ rung động, hóa ra
trong lòng con trai lại khao khát tình cảm
gia đình đến vậy, tuy cô không từ chối anh
đến gặp người nhà Hình gia, nhưng trong
lòng con trai cô vẫn được đứng chung với

bọn họ.

“Ngoan, ngủ đi!”

“Mami, sau này mami sẽ cùng daddy kết

hôn ạ?”

“Vấn đề này mami cũng không biết.”

“Mami…con không thích có cha dượng
mẹ kế, con chỉ thích daddy với mami thôi.”

Cậu nhóc ủy khuất chẹp miệng nhíu mày.

Trái tim Đường Tư Vũ bị con trai âm thầm
xé nát, cô đương nhiên không muốn con
mình chịu ủy khuất, cô từ nhỏ đã phải trải
qua cảnh xót xa khi cha có vợ kế, tất cả
mọi thứ đều bị cướp đi, nhưng con trai
của cô, cô làm sao có thể nhẫn tâm như

vậy được?

“Cho mami và daddy thời gian, ít nhất là
đề chúng ta từ từ vun đắp tình cảm, được
không?” Đường Tư Vũ không trực tiếp

hứa với con trai.

“Vâng! Vậy thì con sẽ đợi ngày mà daddy
với mami kết hôn.” Cậu nhóc nhoẻn

miệng, vui vẻ nhắm mắt lại.

Đường Tư Vũ xoa chiếc đầu nhỏ của cậu,
cậu nhóc đã ngủ say rồi, nhưng trong lòng
của Đường Tư Vũ mãi vẫn chưa bình tĩnh

trở lại.

Trong một khách sạn lớn ở trung tâm
thành phó, Hình Liệt Hàn chào đón một số
khách hàng nước ngoài, nhóm khách
hàng này rất thích rượu ngoại, cho nên số

tiền của đống rượu trên bàn lên tới hàng

triệu NDT. Với tư cách là người chủ nhà,
Hình Liệt Hàn đương nhiên không tránh

được việc phải vui vẻ cùng bọn họ.

Vào lúc 9 giờ 30 tối bữa tối mới chấm dứt.
Sau khi Hình Liệt Hàn và khách hàng
chào tạm biệt, anh bảo trợ lý Hàn Dương

lái xe vì anh cảm thấy hơi say.

“Trở về biệt thự của tôi.” Hình Liệt Hàn
dặn dò, anh mệt mỏi dựa vào chỗ của

mình, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau nửa giờ, xe chạy vào biệt thự, sau khi
xuống xe Hình Liệt Hàn kêu Hàn Dương

lái xe quay trở về.

Bước đi của Hình Liệt Hàn có chút lộn
xộn, tửu lượng của anh cũng khá, nhưng

nhóm khách tối nay tửu lượng quá tốt,

anh lại bị mời rượu đến nỗi say đến tận

năm phần.

Hình Liệt Hàn từng bước đi lên cầu thang,
khi anh nhìn ánh đèn rạng rỡ ở phòng
khách, khóe miệng lập tức cong lên một
nụ cười mãn nguyện, cái cảm giác có

người chờ mình ở nhà này thật là tốt.

Dường như thực sự có hơi ấm của một

gia đình nhỏ.

Đường Tư Vũ nghe thấy ngoài cửa sổ có
tiếng xe, cô từ trong phòng đi xuống, đột
nhiên nhìn thấy người đàn ông từ cửa
bước vào, bước chân của anh ta không
hề vững vàng và mạnh mẽ như mọi khi

mà có chút loạng choạng.

Đường Tư Vũ nhíu mày, nhanh chóng đi

xuống lầu.

Hình Liệt Hàn ngắng đầu nhìn cô, Đường

Tư Vũ sải bước đến bên cạnh anh, hỏi:

“Anh uống rượu hả?”

Hình Liệt Hàn mượn cớ say rượu, lập tức
mở rộng vòng tay ôm lấy cô, đè nửa
người lên bờ vai gầy của cô, Đường Tư
Vũ đành phải ôm lấy anh: “Để tôi dìu anh

lên sofa.”

Hình Liệt Hàn ôm cô, vùi vào hõm cổ Cô,
bất động, thấp giọng khẩn cầu: “Đề tôi ôm

em một lát.”

Đường Tư Vũ có chút bắt lực, đành phải
để cho anh ta ôm một lúc, nhưng người

đàn ông thật sự rất nặng, đè xuống khiến

bả vai cô không thể chịu nồi.

“Tôi không chống nồi nữa, anh có thể đi ra
sofa nghỉ ngơi trước được không?”

Đường Tư Vũ nhỏ giọng thuyết phục.

Hình Liệt Hàn mới nhận thức được một
chút, anh buông cô ra và đứng yên, nhìn
cô với đôi mắt vằn đỏ tia máu: “Con trai

ngủ chưa?”

“Ngủ rồi!” Đường Tư Vũ đáp.

Chỉ thấy người đàn ông cong môi cười,
kéo cô dậy rồi đi đến ghế sofa bên cạnh,
Đường Tư Vũ choáng váng, người đàn

ông này đang có ý gì?

Chẳng lẽ cho rằng con trai đã ngủ, là anh

có thể làm loạn sao?

Đường Tư Vũ không muốn chơi trò ấu trĩ
này với anh, cô vừa đứng dậy, anh lại đè
cô xuống sô pha, hơi rượu êm dịu phả
vào mặt cô khiến cô gần như choáng

váng.

“Hình Liệt Hàn, anh say rồi, mau thả tôi
ra.” Đường Tư Vũ hét lên, vươn tay đầy

anh ra.

“Đường Tư Vũ, chẳng lẽ em không nhìn
ra sao? Anh thích eml” Hình Liệt Hàn say
khướt, cho nên những lời từ tận đáy lòng,

anh trực tiếp nói ra.
Đường Tư Vũ khẽ giật mình, ngắng đầu

lên, anh nhanh chóng chiếm lấy đôi môi

đỏ mọng của cô, đem sự nhiệt tình của

anh biến thành hành động để nói cho cô
biết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi