TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 156: Từ Chối Anh

Mặc dù Đường Tư Vũ không ghét nụ hôn
của người đàn ông này, nhưng không có
nghĩa là cô có thể để người đàn ông này

hôn tùy ý.

Nhưng vào lúc này, nụ hôn của người đàn
ông quá mức ngang ngược, bá đạo, khiến
cô không thể từ chối, lưỡi anh dễ dàng
xuyên thủng hàng phòng ngự, xông vào

môi và răng cô, trở nên càn rỡ, tự phụ.

Đầu óc Đường Tư Vũ trống rỗng, hơi thở
trong lồng ngực bị người đàn ông này rút
cạn, cảm giác như có thể bị anh nuốt vào

bụng bắt cứ lúc nào.

Hơi thở của Đường Tư Vũ gấp gáp và bối
rối, cảm giác lưỡi tê dại và cổ họng nóng

ran. Điều này khiến cô ý thức được sự
nguy hiểm và có chút sợ hãi. Hình bóng
trong buổi tối 5 năm trước vẫn in đậm

trong tâm trí cô.

“Ưm… ” Cô bắt đầu đầy anh. Người đàn
ông này đã say, nếu tiếp tục hôn thì không

biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Tốt nhất là trước khi anh ấy tỉnh táo lại,
cần cố ngăn chặn việc nguy hiểm này xảy

ra.

Đường Tư Vũ cố gắng đầy anh, Hình Liệt
Hàn cảm nhận được điều đó. Mặc dù
đang say nhưng trong lòng, anh vẫn tôn

trọng và không muốn ép buộc cô.

Anh lưu luyến mút chặt môi cô, rồi mới

buông ra. Ánh mắt nhìn cô chăm chú, sâu

lắng, ẩn chứa nhiều cảm xúc.

Đường Tư Vũ quay khuôn mặt nhỏ nhắn
đi, không dám nhìn vào mắt anh, càng
không dám đắm chìm trong ánh mắt đầy

cảm xúc đó.

“Anh mau về phòng nghỉ ngơi đi!” Đường

Tư Vũ ở bên cạnh vội vàng đứng lên.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, cánh tay của cô
ấy bị siết chặt lại, cả người ngã xuống ghế
sô pha, mà cánh tay của anh lại đặt ở hai
bên vai cô. Ngũ quan đẹp trai, anh tuần
của người đàn ông càng được phóng to

trong mắt cô.

Đường Tư Vũ mở mắt ra, chạm vào đôi
mắt sâu thẳm của anh. Trong đôi mắt có

chút say, như được bao phủ bởi một lớp

sương mù, bí ẩn mà nóng bỏng.

“Đường Tư Vũ, anh muốn em nói cho anh
biết, em thật sự không có cảm giác với
anh sao?” Trong đại sảnh yên tĩnh, giọng
nói khàn khàn của người đàn ông càng

thêm gợi cảm.

Đường Tư Vũ nhíu mày, không biết trả lời
câu hỏi này thế nào. Năm năm trước, anh
là người mạnh mẽ cưỡng chế cô, vết

thương lần đó không thể tha thứ được.

Hình Liệt Hàn thở hổn hến, nhìn xuống
khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh của cô,
trong mắt anh thoáng qua một tia thất

vọng.

“Được rồi, mọi chuyện cứ từ từ, anh sẽ

cho em thời gian, nhưng từ lúc bắt đầu

đến mãi sau này, em mãi là người phụ nữ
của anh.” Hình Liệt Hàn dường như rất
chắc chắn về điều này, giọng nói đầy bá
đạo. Anh quay người, loạng choạng đi về

phía cầu thang.

Đường Tư Vũ nhìn bóng dáng anh đi lên
lầu, nhưng lòng cô lại thấy lo lắng, sợ anh

bước đi không ồn, lăn xuống cầu thang.

Đường Tư Vũ cắn cắn môi. Ngồi một lúc,
cô vẫn muốn lên lầu xem thế nào, chỉ sợ
anh ngã. Đường Tư Vũ thấy bóng dáng
của anh trong phòng ngủ chính, liền bước
về phía cửa. Lúc này trong phòng tắm
truyền đến tiếng đồ vật gì đó rơi xuống,
tuy rằng không to lắm nhưng Đường Tư

Vũ cũng bước nhanh về phía phòng tắm.

Cô không chút nghĩ ngợi, liền mở cửa,

nhưng bên trong…

Người đàn ông đang đứng nghiêng, đi

tiểu…

“A…” Trong vài giây, Đường Tư Vũ dường
như nhìn thấy thứ không nên thấy, cô kinh
hãi hét lên một tiếng, tông cửa xông ra.

Trời ơi! Cô không ngờ lại thấy anh đang…

Hình Liệt Hàn mỉm cười, người phụ nữ
này thực sự rất lo lắng cho anh. Mặc dù
vừa nãy không nói gì, nhưng hành động

đã phản bội cô ấy.
Đường Tư Vũ ở trong phòng ngủ chính,

ôm hai má nóng bừng, không dám quay

lại.

Hình Liệt Hàn mở cửa bước ra, quần áo
đều đã mặc xong. Thực ra anh cũng
không say lắm, ngược lại, vừa rồi khi bị cô

từ chối, anh có vẻ đã tỉnh táo hơn.

“Thấy chưa?” Hình Liệt Hàn nở một nụ

cười xấu xa.

“Anh đi ngủ sớm đi!” Đường Tư Vũ không

muốn nói về chuyện này nữa.
“Em không lo ban đêm anh sẽ nôn sao?
Lúc em say, anh đã chăm sóc em cả đêm

đấy.” Hình Liệt Hàn nheo mắt nói.

Đường Tư Vũ cắn môi nói: “Vậy tôi sẽ ngủ

trên sô pha, trông anh đến sáng mai.”

“Lên giường ngủ với anh.” Tối nay Hình

Liệt Hàn rất phóng khoáng, tùy hứng. Anh

muốn ôm cô ngủ.

Kể cả không được làm gì, anh cũng cam

lòng.

“Tôi không muốn.”

“Điều kiện về chuyện Kỳ Lương lần trước
vẫn chưa hết thời hạn, nên em không có
quyền từ chối.” Hình Liệt Hàn tính lại

chuyện cũ.

Đường Tư Vũ hít một hơi thật sâu. Về
chuyện này, cô thật sự không thể nói điều
gì, nhíu mày suy nghĩ một chút, cô nói:
“Vậy anh phải đảm bảo không được động

tay động chân.” Đường Tư Vũ yêu cầu.

“Được rồi… anh hứa.” Hình Liệt Hàn hứa

một cách bắt đắc dĩ.

“Anh đi tắm rửa đề tây sạch mùi rượu trên
người đi. Tôi đi xem con trai.” Đường Tư

Vũ không thích mùi rượu trên người anh.

Hình Liệt Hàn xoay người đi vào phòng
tắm. Đường Tư Vũ quay lại phòng con trai
xem, cậu nhóc đang ngủ rất say, tiếng
động xuống tầng vừa nãy cũng không

khiến cậu bị quấy rầy.

Đường Tư Vũ nhẹ nhàng thở ra một hơi,
phát hiện nhịp tim vẫn còn hơi hỗn loạn,

chưa bình tĩnh lại.

Ở trong phòng con trai hơn mười phút,
Đường Tư Vũ quay trở lại phòng, thay
một bộ đồ ngủ tương đối bảo thủ. Cô thấy

Hình Liệt Hàn mặc một chiếc áo phông

mỏng và quần ngủ ngắn, đang uống chai
nước đá. Đứng trên ban công nhìn cảnh
đêm xa xa, bóng lưng cao gầy hoàn mỹ
của anh như một tác phẩm điêu khắc, ánh
đèn từ xa chiếu vào anh, tạo cảm giác cô

độc khi đứng ở vị trí cao.

Trái tim Đường Tư Vũ khẽ thắt lại. Hình
Liệt Hàn quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt hơi
say ngà ngà, ánh nhìn mang vài phần tán

loạn, sáng hơn.

“Anh muốn ngủ rồi à?” Đường Tư Vũ hỏi

anh.

“ỪI” Hình Liệt Hàn đáp lại. Sau đó, anh
đánh giá bộ đồ cô mặc tối nay. Ngay cả
khi cô đã mặc bộ đồ ngủ bảo thủ, hứng
thú tình dục của anh cũng không bị suy
giảm.

Hình Liệt Hàn cắn đôi môi mỏng: “Buổi tối
năm năm trước thực sự là cái bóng quá

lớn đối với em sao?”

Kỳ thực, khi cần thận nhớ lại đêm đó,
đúng là anh đã quá đáng, không khác gì

hành vi của súc vật.

Đường Tư Vũ liếc anh một cái: “Anh đừng

nhắc lại chuyện này nữa, tôi đã quên rồi.”

“Nếu đã quên, tại sao em lại khó chịu về
việc anh muốn thân mật với em?” Hình

Liệt Hàn biết rằng cô vẫn chưa quên.
Đường Tư Vũ cau mày: “Có phải anh hiểu

lầm rồi không? Quan hệ giữa tôi và anh

chỉ là cùng nhau nuôi dạy con trai. Tôi

không phải là người phụ nữ của anh, vậy

tại sao phải cùng anh quan hệ thân mật?”

Hình Liệt Hàn nghẹn ngào, hơi ngớ
người. Đúng vậy, cô không có nghĩa vụ

này.

Đường Tư Vũ biết những lời này sẽ khiến
anh không vui, liền chủ động nói: “Nếu
anh không thích tôi ở đây, vậy tôi về
phòng riêng!” Sau đó, cô xoay người

muốn rời đi.

Hình Liệt Hàn không khỏi có chút tức
giận: “Anh không cho em đi.”

Đường Tư Vũ xoay người đứng lại, phía
sau có tiếng bước chân, giây tiếp theo, cổ
tay cô bị nắm chặt. Anh kéo Đường Tư Vũ

lại phía giường, ấn vai cô xuống, để cô

ngồi trên chiếc giường lớn phủ ga màu

xám của anh.

“Ngủ đi!” Hình Liệt Hàn nói xong, liền càm
chiếc điều khiển bên cạnh, ấn tắt hết đèn

xung quanh.

Đường Tư Vũ thở gấp. Toàn bộ phòng
ngủ rộng rãi không còn một tia sáng, chỉ
có ánh đèn le lói ở phía xa chiếu vào. Cô
nhẹ nhàng nằm xuống, chiếm một góc

giường.

Cô thấy phía bên kia giường lún xuống, rõ

ràng người đàn ông này đã lên giường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi