TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 205: Mẹ Con Tương Phùng

Lúc máy bay hạ cánh, ở quốc gia này cũng đã 2 giờ 30 chiều rồi, tài xế cũng đã có mặt ở cửa sân bay để đón họ, Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn ngồi vào xe, Đường Tư Vũ ấn nút mở cửa sổ xe thì có một luồng gió ngoại quốc phả vào mặt cô.

Điều này khiến cho tâm trạng cô cũng thoải mái hẳn lên, cô nhẹ hít thở một hơi thật sâu, cô bắt đầu mong đợi khoảng thời gian tiếp theo đây.

Hình Liệt Hàn nhìn nụ cười nhàn nhạt nở trên môi cô, anh như bị truyền nhiễm vậy, khóe môi anh cũng nhè nhẹ cong lên, anh nắm thẳng lấy tay cô đang đặt trên đầu gối, đặt ở giữa hai người.

Đường Tư Vũ không quay đầu lại, chỉ nhìn hàng lông mày đang nhíu lại trên cửa Ä ^ TA ^ ~ £ Ta “, số, bây giờ cô đã rât quen với những hành động bá đạo hống hách của người đàn ông này rồi.

Chiếc xe chạy thẳng một mạch đến hướng biệt thự của Hình Liệt Hàn, đó là một tòa biệt thự ven biển, mặt tiền trước nhà hướng ra biển, phong cảnh tao nhã chắc chắn đây là một cách hưởng thụ của giới quý tộc.

Sân bay cách biệt thự khoảng một tiếng đồng hồ, chạy dọc theo hai bên đường là đại lộ ven biển dài vô hạn, có thể tận hưởng cảnh biển sóng võ dạt dào ồ ạt dọc đường đi, gió biển nhẹ thổi qua, thổi tung mái tóc dài bên tai của Đường Tư Vũ, một Cr06rp9 205: Mẹ Con Tương Phùng Ô Su @9 vài sợi tóc dài thướt tha bỗng chốc nhẹ nâng lên trên đôi má của Hình Liệt Hàn, không khác nào chiếc lông vũ nhẹ nhàng vuốt ve.

Khiến tim anh đập lên rộn ràng, có chút mơ hồ ấm áp đáy mắt.

Sắp được nhìn thấy con trai mình ngay lập tức, trái tim Đường Tư Vũ trái lại càng lúc càng khẩn trương, trong đầu cô giờ chỉ toàn là dáng vẻ nụ cười của cậu nhóc, nhớ đến bộ dạng nũng nịu nhõng nhẽo của nó, giọng nói non nớt, nụ cười hồn nhiên vô tư không lo không nghĩ.

Chiếc xe chạy vào một con đường có phong cảnh tuyệt đẹp, chạy thẳng đến một căn biệt thự tư nhân sang trọng có cảnh biên, số nhà là số 6 ở ven bờ.

Trong biệt thự, cậu nhóc sớm đã nhận được tin tức và dắt Hình Nhất Nặc đứng đợi, lúc chiếc xe chạy đến, cậu nhóc nhảy cẵng lên vô cùng phấn khích: “Daddy, mamii… mami…”

Đường Tư Vũ mở cửa xe, khi vừa bước xuống nhìn thấy cậu nhóc đã lao vào người cô, từ sâu đôi mắt cô lộ ra được sự vui mừng và phấn khích, cô ôm chặt cậu nhóc rồi bế cậu áp vào lòng mình, cô ngồi xôm xuống nâng lấy gương mặt nhỏ nhắn đang tươi cười rạng rỡ: “Có nhớ mami không?”

“Nhớ!” Cậu nhóc dùng lực gật đầu thật mạnh.

“Chị Tư Vũ.” Hình Nhất Nặc bước đến và gọi to.

“Tiểu Nặc.” Đường Tư Vũ cũng rất vui khi gặp cô ấy.

Hình Liệt Hàn bước vòng qua từ đầu bên kia, đưa tay xoa đầu một cách nuông chiều em gái trước, sau đó mới bước đến trước mặt cậu nhóc, anh cúi xuống quan sát cậu nhóc: “Có ngoan không nào?”

“Dại Con rất ngoan ạ!” Thằng bé nhanh chóng ngắng đầu nhìn cha mình, hai gương mặt một lớn một nhỏ cực kì giống nhau, quả thật là có hơi thở của cha con mà.

Hình Liệt Hàn cũng nhớ cậu nhóc vô cùng, anh nhanh chóng dang tay bế cậu nhóc lên, rồi hôn lên hai bên má trên gương mặt nhỏ nhắn của cậu: “Daddy cũng nhớ conl”

Cậu nhóc ngồi trên khuỷu tay rắn chắn của cha cậu, ngắng đầu giống như một vị tiểu hoàng tử đẹp trai anh tuấn, Hình Liệt Hàn xoa đầu cậu một chút rồi một lát lại chỉnh quần áo cho cậu, thể hiện rõ tình yêu thương con của người cha.

Phía sau lưng, Đường Tư Vũ chăm chú nhìn cảnh tượng này, bỗng dưng cô cảm thấy hành động ngăn cản cậu nhóc tìm cha mình trước đây có hơi quá đáng và cực đoan, có lẽ trong lòng trẻ con, tình cha chiếm một vị trí vô cùng quan trọng, vậy mà trước đây cô không để ý đến.

Cứ cho rằng bản thân có thể trao cho cậu nhóc toàn bộ sự yêu thương, xem ra hiện giò rõ ràng vẫn không đủ.

Hình Chính Đình và Tưởng Lam đứng bên cạnh Hình Nhất Phàm chào đón hai người, Hình Liệt Hàn kêu lên: “Cha, mẹ, Tiểu Phàm.”

“Đến rồi à, mau vào nhà đi! Mẹ cho người chuẩn bị điểm tâm xong hết rồi, tụi con ở trên máy bay nhất định là đói rồi.” Tưởng Lam nói xong, lại tươi cười nghênh đón Đường Tư Vũ phía sau: “Nhanh vào thôi conl”

“Bác trai, bác gái.” Đường Tư Vũ lễ phép chào hỏi.

Ngồi ở phòng khách, đã chuẩn bị sẵn một bàn điểm tâm, Đường Tư Vũ có hơi đói bụng, lúc này cô cũng không khách sáo nữa, cô và cậu nhóc đút cho nhau ăn, tận hưởng sự vui vẻ của hai mẹ con.

Phòng của Đường Tư Vũ ở lầu bốn, là một căn phòng có cửa sổ bằng kính lớn từ trần đến sát sàn nhà, ba mặt còn lại đều hướng biển, sáng sủa lại rộng rãi, quan trọng nhất là ở trong này cũng có thể thưởng thức cảnh biển, bố trí thoải mái giống như cô đang đặt mình trong khách sạn năm sao vậy.

Phòng bên cạnh là phòng của Hình Liệt Hàn, là một căn phòng ngủ chính, phòng của cả tầng bốn, chỉ có hai người bọn họ ở, tâm tư của Đường Tư Vũ cũng không nhỏ, cô suy nghĩ sơ qua một chút, không khỏi có chút thẹn thùng.

Phòng của cả tầng bốn chỉ có hai người bọn họ, điều này cô cảm giác có chút tế nhị.

Đường Tư Vũ đang dựa vào lan can ở ban công ngắm mặt biển, tâm trạng bay bồng, còn ở trên ban công bên cạnh, Hình Liệt Hàn cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần đi biển bước ra, khoe được thân trên khỏe khoắn cứng rắn của anh.

Đường Tư Vũ lập tức giương mắt nhìn, càng nhìn nhịp tim cô đập càng nhanh hơn.

“Một lát nữa anh đưa em trai em gái và cả Tiểu Hi đi ra bãi biển chơi, em đi không?”

Thân hình thon dài của Hình Liệt Hàn cúi người lên lan can hỏi cô.

Đường Tư Vũ cũng muốn được giải phóng đôi chân mình một chút, cô gật đầu: “Được đó! Tôi sẽ đi.”

“Thay đồ đi! Tốt nhất là thay đồ bơi, nước biển ở đây rất sạch, em có thể bơi được đấy.” Hình Liệt Hàn đề nghỉ.

“Tôi không mang theo!” Đường Tư Vũ sao có thể mang cái này chứ? Cô thậm chí còn không biết nơi mà bọn họ nghỉ dưỡng lại ở gần bờ biển!

“Qua tủ quần áo tìm thử xem, anh tin là mẹ anh đã chuẩn bị sẵn cho em rồi!”

Quần đi biển của Hình Liệt Hàn cũng chuẩn bị xong, anh tin rằng mẹ anh sẽ không bỏ sót đồ của cô ấy.

Đường Tư Vũ chớp mắt, cô nhanh chóng bước đến chỗ tủ quần áo, mở ra, quả nhiên bên trong ngoài cả một dãy quần áo thời trang ra thì bên trong dãy dọc nhỏ bên cạnh còn có bốn bộ đồ bơi, kiểu hở một chút cũng có, kiểu kín đáo bảo thủ cũng có.

Đường Tư Vũ chọn ngay một bộ đồ bơi kiểu bảo thủ kín đáo, nhưng cô rất ít khi mặc nên vẫn cảm thấy hơi gượng gạo khó chịu và không thoải mái, hai chân thon dài lộ ra phía dưới đùi, một luồng hơi thở mát lạnh ập tới.

Lúc Đường Tư Vũ bước ra cửa, cô vẫn lấy một chiếc áo choàng mỏng khoác lên người, cô cảm thấy rất ngại khi ra ngoài như thế này.

Đường Tư Vũ đẩy cửa mở ra, đúng lúc Hình Liệt Hàn cũng đầy cửa ra, người đàn ông này càng tùy tiện hơn, mang một đôi dép lê, trên cổ quấn một chiếc khăn tắm màu xám, còn đâu mùi vị của vị tổng tài hồng hách bá đạo, hoàn toàn nhếch nhác và tùy tiện như một thằng bé lang thang.

Khi nhìn thấy người phụ nữ nào đó bước ra khỏi cửa, ánh mắt dào dạt sự lười biếng của Hình Liệt Hàn lập tức trở nên lấp lánh, không khỏi bất ngờ khi bị đôi chân thon dài, trắng nõn nà đó của cô thu hút mắt.

Đường Tư Vũ lập tức siết chặt chiếc áo choàng mỏng lại, trừng mắt nhìn anh: “Nhìn cái gì chứ!”

“Không có gì!” Hình Liệt Hàn cong môi mỉm cười, đi xuống lầu trước.

Còn dưới lầu, cậu nhóc cũng đã thay một chiếc quần bơi đi biển, Hình Nhất Nặc và Hình Nhất Phàm cũng vậy, chỉ có điều Hình Nhất Phàm cũng mặc quần bơi đi biển.

Sau khi nhóm người tập hợp đầy đủ, Hình Liệt Hàn lái xe đến bãi biển, lái xe trên con đường mà hai bên là nơi những rặng dừa sinh sôi, ngược lại cũng có thể coi như đây là một chuyện vui vẻ.

Đường Tư Vũ ngắm nhìn bãi cát trắng giống như có ánh trăng sáng bên dưới vậy, quả nhiên không giống với những bãi biển ở mấy chỗ du lịch khác, người người đông đúc, bãi cát trắng ở đây chỉ lưa thưa một vài khách du lịch đang chơi đùa bên dưới.

Chiếc xe dừng lại ngay ở điểm đậu xe, Hình Liệt Hàn xuống xe bế cậu nhóc lên, họ đặt giày dép vào chỗ để đồ rồi hạ chân giẫm lên bãi cát vừa mềm lại vừa mịn, lúc này cũng đang tầm 4 giờ chiều, ánh nắng không gắt rất thích hợp để nghịch nước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi