TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Đi về phía trước, Lam Thiên Hạo vẫn đi cùng cô, hoàn toàn coi Lam Thiên Thần nào đó đang chơi tàu siêu tốc như không tồn tại.

 

Bởi vì đây là thế giới ngọt ngào thuộc về hai người họ, Lam Thiên Hạo muốn chiếm cô làm của riêng.

 

Lúc này, một chiếc xe ngựa chạy qua, có hai con bạch mã xinh đẹp hất bờm ngựa, đây là trò chơi thu phí, bên trên còn có rèm, như vật cưỡi của hoàng tử và công chúa.

 

Giá cả tất nhiên là vô cùng đất, Lam Thiên Hạo thấy cô đi đã mệt, liền thuê một chiếc, cả hai cùng lên xe.

 

Lam Sơ Niệm vô cùng vui vẻ, rèm rũ xuống, bên ngoài liền không nhìn được hình ảnh bên trong. Ngay cả người điều khiển ngựa ở phía trước cũng không chú ý được.

 

Giò phút này, cùng với náo nhiệt ở bên ngoài, Lam Thiên Hạo có một suy nghĩ vô cùng mãnh liệt, anh đưa tay vòng qua người cô gái, kéo khẩu trang xuống.

 

Lam Sơ Niệm còn đang bất ngờ, một nụ hôn bá đạo đã rơi xuống.

 

Gương mặt xinh đẹp của cô đỏ ửng, nhưng đang ở trên xe ngựa, lại có rèm che kín, nhưng cô vẫn có cảm giác vô cùng ngại ngùng, loại cảm giác kích thích này khiến tim cô cũng muốn nhảy ra ngoài.

 

Nhưng nhiệt tình của người đàn ông khiến cô không dứt ra được, chỉ có thể cùng anh hôn môi trên xe ngựa.

 

Quãng đường đi trong 10 phút đảo mắt đã kết thúc, khi Lam Sơ Niệm xuống xe, chân vô thức mềm xuống, Lam Thiên Hạo phải ôm cô như ôm công chúa để xuống xe.

 

Lam Sơ Niệm cảm thấy anh cả hư quá, khiến cô xấu hổ chết được.

 

Tối nay tâm trạng của Lam Thiên Hạo rất tốt, vô cùng tốt, anh nhìn ánh mắt đang né tránh anh kia, đi tới trước mặt cô gái nhỏ, trầm giọng nói: “Được rồi, anh xin lỗi, không nên hôn em.”

 

Lam Sơ Niệm nghe xong, lắc đầu nói: “Em không tức giận!”

 

“Vậy là em thích anh hôn em?” Lam Thiên Hạo cười tà ác.

 

Lam Sơ Niệm cắn đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng gật đầu, giống như thừa nhận!

 

Lam Thiên Hạo nắm tay cô: “Đi, chúng ta về trước.”

 

“Nhưng anh hai…”

 

*Nó lớn rồi, không lạc được.” Lam Thiên Hạo cảm thấy, đường về nhà vẫn nên là thế giới của hai người thì hơn.

 

“Nhưng… anh hai…” Lam Sơ Niệm cảm thấy như thế không có tốt lắm đâu!

 

Lam Thiên Hạo dắt cô đi về hướng bãi đỗ xe, Lam Sơ Niệm cứ như thế bị Lam Thiên Hạo mang lên xe, anh lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Lam Thiên Thần, để em ấy đón xe về, bọn họ về trước.

 

Đường về nhà, Lam Thiên Hạo cũng không lái quá nhanh, anh bật nhạc, gió thổi nhẹ, đưa Lam Sơ Niệm đi dọc bờ sông.

 

Chừng 9 rưỡi, hai người họ còn chưa về đến nhà, Lam Thiên Thần đã về, anh cũng không có vấn đề gì, về rồi lại ngồi sửa ảnh cho họ rồi gửi cho Lam Sơ Niệm.

 

Ảnh anh chụp đều là khi cô ở trên vòng quay ngực gỗ, dưới ánh đèn rực rờ, khi anh đang thưởng thức những bức hình này, đột nhiên nảy lên một cảm giác kỳ lạ.

 

Tại sao ánh mắt của anh cả và Sơ Niệm luôn hướng về nhau? Anh kéo ảnh xuống, mười tắm thì đến tám tắm hai người đang nhìn nhau cười ngọt ngào.

 

Đột nhiên Lam Thiên Thần có cảm giác như phát hiện được bí mật của anh cả, anh kinh hãi, lại nghĩ đến tối nay anh bị anh cả bỏ lại, bây giờ anh ấy còn chưa đưa Sơ: Niệm về.

 

Chẳng lẽ… không thể nào!

 

Lam Thiên Thần cảm thấy phát hiện này của mình thực sự giật mình, anh cả và Sơ Niệm đang hẹn hò ư?

 

Sơ Niệm không phải con ruột nhà họ Lam, không có quan hệ máu mủ với anh cả, không lẽ anh cả thực sự theo đuổi Sơ Niệm?

 

Lam Thiên Thần hồi tưởng lại những ngày qua, lại nghĩ kỹ, trong ánh mắt anh cả luôn có một loại dịu dàng như nhìn người yêu khi nhìn Sơ Niệm.

 

Vậy Sơ Niệm có biết không? Con bé có biết tình cảm của anh cả với con bé không?

 

Lam Thiên Thần đột nhiên cảm thấy đây là một chuyện lớn trong nhà, không được, chờ anh cả về, anh nhát định phải hỏi cho rõ ràng.

 

Chừng 10 giờ, Lam Thiên Hạo mang Lam Sơ Niệm về nhà, khi đang đi bên sông, Lam Sơ Niệm nói đói, hai người lại đi ăn đêm, về cũng muộn hơn.

 

Lam Sơ Niệm vào cửa đã thấy anh hai ngồi trên sofa chờ: họ, cô không khỏi có chút áy náy vì bỏ anh lại.

 

“Anh hai, em mang bữa khuya về cho anh này.” Lam Sơ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi