TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Niệm cười xách túi đi vào.

 

Lam Thiên Thần cười: “Được, vừa hay anh cũng đang đói đây!”

 

Lam Thiên Hạo nói với Lam Sơ Niệm: “Lên tầng nghỉ ngơi sớm đi, không được ngủ muộn.”

 

“Vâng, em biết rồi.” Lam Sơ Niệm ngoan ngoãn đồng ý.

 

Lam Sơ Niệm lên tầng, sau đó Lam Thiên Hạo cũng lên, Lam Thiên Thần ăn bữa khuya, nhanh chóng giải quyết cho hết rồi lên tầng, anh không vội về phòng mình mà tạt vào phòng Lam Thiên Hạo.

 

“Vào đi.” Tiếng Lam Thiên Hạo truyền tới.

 

Lam Thiên Hạo cũng biết không phải Lam Sơ Niệm, bởi vì trong nhà, cô sẽ không gõ cửa phòng anh muộn như thế, chỉ có em trai.

 

“Anh cả, còn chưa ngủ à?” Lam Thiên Thần cười hỏi.

 

Lam Thiên Hạo mới tắm xong, mặc áo T shirt nhẹ nhàng ngồi trên sofa, nhìn em trai, nhướng mi: “Có chuyện muốn nói?”

 

Lam Thiên Thần quả thật có chút lúng túng, có điều, chuyện này anh nhất định phải biết rõ, anh dĩ nhiên sẽ không trách anh hai, cũng sẽ không ngăn cản, anh chỉ muốn xác định, có thực sự là anh hai thích Sơ Niệm không.

 

Nếu tương lai họ đến với nhau, anh cũng rất vui vẻ mà, đều là người một nhà cả.

 

“Anh cả, có một số chuyện, anh có thể nói thật với em.”

 

Lam Thiên Thần ngồi xuống, đôi mắt chăm chú nhìn Lam Thiên Hạo.

 

Lam Thiên Hạo trong lòng có chút giật mình, nhưng anh vẫn vững chắc chống đỡ: “Hỏi đi! Chuyện gì?”

 

“Anh… có phải anh thích Sơ Niệm nhà chúng ta không?”

 

Lam Thiên Thần thấp giọng hỏi, sau khi hỏi xong, anh lại thấy chưa đủ, vội bổ sung: “Em không nói chuyện thích giữa hai anh em, mà là giữa nam với nữ.”

 

Đôi mắt Lam Thiên Hạo co rút, nhưng anh thuận thế nói đùa: “Anh biểu hiện rõ như thế sao? Đến cả em cũng phát hiện ra?”

 

Lam Thiên Thần lập tức như được mở đường: “Anh nói xem? Tối nay em chụp hình cho hai người, mười tắm thì chín tắm anh nhìn Sơ Niệm, em không muốn phát hiện ra cũng không được, nói đi, anh thực sự thích Sơ Niệm?”

 

“Thích, thì sao? Em muốn giành với anh?” Lam Thiên Hạo nhướng mi hỏi ngược lại.

 

Lam Thiên Thần lập tức khoát tay: “Anh nghĩ cái gì thế!

 

Em với Sơ Niệm là tình anh em thuần túy.”

 

Lúc này Lam Thiên Hạo mới yên tâm: “Thế thì tốt, sau này.

 

em ấy sẽ là chị dâu em.”

 

Lam Thiên Thần còn có suy nghĩ giữ lại chút mặt mũi cho anh trai, nhưng bây giờ xem ra anh trai cũng chẳng ngại ngùng vấn đề này, anh liền dứt khoát nói: “Anh cả, anh có thể đừng biểu hiện rõ ràng như vậy được không, anh nên nghĩ cho ba mẹ chứ, còn có Sơ Niệm, con bé có biết anh thích con bé không?”

 

“Em ấy cũng thích anh.” Lam Thiên Hạo vô cùng tự tin nói.

 

Lam Thiên Thần đột nhiên có một cảm giác như bản thân chẳng biết chút gì, anh dở khóc dở cười: “Được lắm! Cả hai người gạt em.”

 

“Ba mẹ không biết chuyện Sơ Niệm thích anh, nhưng họ biết anh thích Sơ Niệm.” Lam Thiên Hạo nhìn em trai, ánh mắt lộ vẻ cầu giúp đỡ: “Sau này, em còn phải thay anh làm công tác tư tưởng nhiều vào.”

 

Lam Thiên Thần lập tức vỗ ngực đảm bảo: “Chuyện này em nhất định sẽ ủng hộ hai người, em sẽ giúp đỡ vô điều kiện.”

 

Nói xong, anh lại lầm bẩm: “Người ta đều bảo thỏ không ăn cỏ gần hang, sao anh lại thích ăn chứ.”

 

Lam Thiên Hạo bực mình mắng một tiếng: “Biết cái gì là phủ sa không chảy ra ruộng ngoài không?”

 

Lam Thiên Thần bát đắc dĩ nói: “Được rồi, anh cả, anh nói gì chẳng đúng, em về phòng trước.”

 

“Bây giờ giữ bí mật hộ bọn anh, đừng cho ba mẹ biết.”

 

“Được, nghe anh, chỉ là cuối cùng kiểu gì ba mẹ chẳng biết, đến lúc đó, em nhất định sẽ đứng về phía anh.” Lam Thiên Thần nói xong, nghĩ thầm, sau này phải giữ khoảng cách với Sơ Niệm, nếu không, anh cả lại ghen mát.

 

Như là xoa đầu hay gắp thức ăn gì đó! Những chuyện thế này phải sửa sớm thôi.

 

Bởi vì bây giờ, cô em gái này của anh đã thành vật riêng của anh cả rồi.

 

Lam Thiên Thần thức thời không dám trêu chọc anh cả.

 

Lam Thiên Hạo cũng thở ra một hơi, lần này cả nhà đều đã biết chuyện, may là em trai về phe anh, chỉ cần ba mẹ đồng ý, như vậy anh cũng có thể cân nhắc chuyện đám cưới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi