TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

“Chỉ mỗi yêu cầu này thôi sao?” Hình Nhất Nặc có chút buồn bực hỏi: “Em còn tưởng yêu cầu của anh cực cao cơ! Những cô gái vây quanh anh trước đây, cũng không thấy cô nào kém mà? Sao anh không nhìn trúng được ail”

 

“Lúc đó anh chỉ nghĩ đến việc học, làm gì giống em không chăm chỉ như vậy, cả ngày đều nghĩ đi đâu.” Hình Nhất Phàm cũng không khách khí trách mắng cô.

 

Cho dù là ở độ tuổi nào, hai anh em này đều thích cãi nhau.

 

Bây giờ Hình Nhất Nặc nói không lại anh, cô bật cười có chút đắc ý nhìn anh: “Nhìn xem, em không đọc sách, nhưng vẫn đang làm rất tốt!”

 

Về điểm này thì Hình Nhất Phàm cũng có chút không còn gì để nói, hiện giờ Hình Nhất Nặc là đại minh tinh cực kỳ nổi tiếng! Trước đây thật sự là anh đã coi thường cô rồi.

 

“Năm nay đón năm mới, ý của mẹ muốn lên đảo, có thể anh không có thời gian đi.” Hình Nhất Phàm nói.

 

Hình Nhất Nặc có chút nôn nóng nhìn anh: “Không được, khoảng thời gian cả nhà đoàn tụ, sao có thể thiếu anh! Gia tộc hai nhà chúng ta đều qua đó!”

 

“Cho nên em và anh cả phải ở cạnh ba mẹ nhiều hơn, bù đắp cho sự tiếc nuối của anh, về phương diện công việc anh không rời đi được.”

 

“Tết anh cũng không được nghỉ sao?”

 

“Công việc này của anh không phân biệt kỳ nghỉ.” Hình Nhất Phàm cong môi cười.

 

Hình Nhất Nặc chỉ đành tiếc nuối nói: “Lúc đó anh xem lại xem! Có thời gian nhất định phải cùng cả nhà qua đó.”

 

*ỪÙ!” Hình Nhất Phàm gật đầu, nhưng anh biết mình sẽ không có cách nào cùng người nhà qua đó.

 

Ăn cơm xong, Hình Nhất Nặc đưa cho anh một bức thư: “Nè, đây là tắm ảnh có chữ ký của em.”

 

Hình Nhất Phàm nhận lấy, điện thoại của Hình Nhất Nặc kêu lên, cô cầm lên xem lập tức cười ngọt ngào: “Sao vậy?”

 

“Con nhớ em, cứ muốn gọi cho em bằng được.” Giọng nói của Ôn Lương Diệu ở đầu dây bên kia cười ngọt ngào.

 

Nghe thấy tiếng khóc oa oa, trái tim Hình Nhất Nặc như: tan chảy, cô vội vàng dỗ: “Bảo bảo, mẹ về bây giờ, ngoan, đợi mẹ về.”

 

Đúng lúc Hình Nhất Phàm cũng rời đi, hai người ra cửa, Hình Nhất Phàm đưa Hình Nhất Nặc lên xe của bảo mẫu, theo sau còn có hai xe của bảo vệ cùng nhau rời đi.

 

Hình Nhất Phàm nhìn xe của cô rời đi anh cũng bước về xe của mình, hôm nay đúng lúc anh được nghỉ, nhìn thời gian một chút rồi lái xe về nhà. Bạch Hạ lúc này đang ở trong nhà vẽ tranh, cô muốn đổi mới một chút nhưng không biết vì sao, mỗi lần vẽ trong đầu cô đều là hình bóng đáng ghét của Hình Nhất Phàm, cho nên hôm nay nam chính của cô cũng là khuôn mặt đáng ghét đó, trên khuôn mặt đẹp trai, đôi môi gợi cảm, cô muốn vẽ thêm hai chiếc răng nanh hung dữ.

 

Bạch Hạ đang vẽ tranh say sưa thì nghe thấy tiếng chuông cửa, cô lập tức giật mình vội vàng đứng dậy đi về phía cửa nhìn, là Hình Nhất Phàm.

 

Cô lập tức mở cửa: “Về rồi à.”

 

Hình Nhất Phàm đưa bức thư cho cô: “Của em này.”

 

Bạch Hạ nhận lấy, mở ra xem, đây không phải là ảnh của nữ thần Hình Nhất Nặc của cô sao? Cô wow một câu: “Trời ơi! Anh thật sự lấy được rồi, cảm ơn anh, em của anh thật sự rất xinh đẹp!”

 

“Tất nhiên rồi, cũng không nhìn thử xem tôi đẹp trai như nào.” Hình Nhất Phàm tháp giọng. Bạch Hạ lặp tức ngẳng nhìn biểu cảm tự luyến của anh, cô xua tay: “Cảm ơn anh.”

 

Bạch Hạ cầm tắm ảnh có chữ ký của Hình Nhất Nặc không nhịn được vui mừng kẹp nó vào trong một quyển sách mà cô yêu thích nhất để lưu giữ, đây quả là điều hiếm có mà!

 

Tháng mười hai, không khí giáng sinh sớm đã bắt đầu từ nửa tháng trước, hơn nữa ngày mai chính là đêm giáng sinh, bầu không khí ngày càng đậm hon, từ trên ban công nhìn ra có rất nhiều cửa hàng và công viên đã bắt đầu đón giáng sinh, những ánh đèn rực rỡ ở trong đêm tối cũng cực kỳ mê người.

 

Trong lòng Bạch Hạ nghĩ, đón giáng sinh kiểu gì đây? Có nên đi ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn? Nhưng bây giờ: Bạch Hạ ở đây cũng không liên lạc với những bạn bè khác, mặc dù lúc trước cũng chơi thân với một vài người bạn cấp ba, nhưng sau cấp ba mọi người đều chia xa, dù cho có cách liên lạc, nhưng máy năm rồi cũng thiếu chủ đè nói chuyện chung.

 

Cho nên bình thường Bạch Hạ thích ở trong nhà, lúc này trong đầu cô lập tức hiện ra bóng dáng của Hình Nhất Phàm.

 

Cũng không biết anh có đón giáng sinh không, nói không chừng còn có người đón cùng anh!

 

Bạch Hạ vẫn rất mong chờ, có điều mỗi ngày cô vẽ tranh cũng rất cần thời gian và tinh thần.

 

Tuy nhiên tác phẩm truyện tranh lần này so với bộ trước thoải mái hơn nhiều, nhẹ nhõm hơn là vì cô lấy đề tài về cuộc sống của cô và Hình Nhất Phàm, càng giống với cách tả thực hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi