TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Sáng sớm, Bạch Hạ cảm nhận được sự ấm áp của ánh nắng mặt trời, tâm trạng cô cũng rất tốt, hơn nữa cũng không biết nhà nào ở tầng dưới bật nhạc giáng sinh, khiến cho bầu không khí trong phút chốc trở nên đậm đà.

 

Hôm nay là đêm giáng sinh, trong không khí tràn ngập một cảm giác khiến người ta buông thả, ngay cả trái tim của Bạch Hạ cũng đập không ngừng, dù gì cô cũng là một thiếu nữ!

 

Cuộc sống bình thường cũng đủ buồn chán rồi, không dễ gì mới có ngày lễ như này, cô cũng muốn thả lỏng một chút.

 

Nhưng cô không biết nên sắp xếp kiểu gì.

 

Vừa sáng sớm Hình Nhất Phàm nhận được điện thoại của Trần Lương, anh sắp xếp cho ông đi điều tra một số việc đã có chút manh mối.

 

Trần Lương cũng ngạc nhiên với năng lực quan sát của Hình Nhất Phàm, vậy mà lại nghỉ ngờ Lưu Bảo Vinh bên cạnh ông, quả nhiên ông âm thầm điều tra sổ sách mới phát hiện, lúc trước Lưu Bảo Vinh có hành vi tham ô số sách công ty.

 

Trần Lương thu thập được tài liệu Lưu Bảo Vinh đã từng tham ô máy lần đưa cho Hình Nhất Phàm, trong tay Hình Nhất Phàm đã có nhiều chứng cứ, mặc dù vẫn còn chưa đủ để khởi kiện, nhưng hy vọng của Trần Lương vẫn có.

 

Hình Nhất Phàm nói với Trần Lương: “Bây giờ cháu cần phải đến tập đoàn Tinh Đức một chuyến.”

 

Trần Lương lập tức lo lắng đứng dậy: “Nhất Phàm, bây giờ.

 

cậu không thể qua đó, nếu như để người bên đó biết được cậu là luật sư của tôi, chắc chắn bọn họ sẽ không khách khí với cậu.”

 

*Ò! Sao lại không khách khí?” Hình Nhất Phàm lại không cho là như vậy hỏi.

 

“Bây giờ bọn họ ngày càng quá đáng, hai ngày trước cũng không biết là ai phun sơn đỏ ở trước cửa nhà tôi, tôi nghĩ là do bọn họ làm.” Trần Lương tức giận nói.

 

“Chú nghỉ ngờ đây là bọn họ đang cảnh cáo chú sao?”

 

Hình Nhất Phàm bình tĩnh hỏi.

 

“Tôi thấy giống cách làm của chúng, lúc đầu là do tôi mù mắt mới hợp tác với chúng, bây giờ tôi đã đưa vợ con ra nước ngoài, không thể để cho chúng làm hại người nhà của tôi.”

 

“Vậy chú cũng phải cẩn thận một chút.” Hình Nhất Phàm dặn dò ông.

 

“Tôi đã có sáu vệ sĩ rồi, bọn họ có lẽ không dám làm gì tôi, nhưng cậu… tôi sợ cậu qua đó sẽ bị bọn họ bắt nạt.” Trần Lương là thật lòng lo lắng, bởi vì thân phận đằng sau của Hình Nhất Phàm quá cao quý, nếu như anh xảy ra chuyện gì, ông gánh vác không nổi.

 

“Chú Trần, đừng lo lắng, cháu qua đó một chuyến.” Hình Nhất Phàm vỗ vai ông, cầm chìa khóa xe đứng dậy.

 

Hình Nhất Phàm ra ngoài, vừa ngồi vào trong xe, điện thoại kêt nôi với xe vang lên, anh nhìn tên trên màn hình, hơi ngắn người.

 

Anh không lái xe rời đi mà ấn nút nghe điện thoại.

 

“Alo!” Anh trầm giọng hỏi.

 

Giọng ngọt ngào của Bạch Hạ ở đầu dây bên kia vang lên trong xe: “Tôi không làm phiền anh chứ!”

 

“Không! Có chuyện gì sao?” Hình Nhất Phàm hiều kỳ hỏi.

 

“Hôm nay là đêm giáng sinh, tối anh có hẹn gì không? Nếu như không có tôi mời anh đi ăn một bữa thịnh soạn, xem như là cảm ơn anh vì đã lây cho tôi tắm ảnh có chữ ký.”

 

Hình Nhất Phàm không khỏi cong môi cười: “Được! Em đặt quán đi! Tôi sẽ đến đúng giờ.”

 

“Vậy tôi đặt nha!” Bạch Hạ vui mừng, thì ra anh không có hẹn!

 

Ngày lễ quan trọng như này, nếu như anh có cô gái mình thích, chắc chắn sẽ không đồng ý cùng cô ăn cơm.

 

*Ừ!” Hình Nhất Phàm trả lời.

 

“Không làm phiền anh nữa, tôi cúp máy đây, buổi tối gặp.”

 

Bạch Hạ nói xong liền cúp máy.

 

Hình Nhất Phàm cắn nhẹ môi, một ngày tâm trạng vui vẻ bắt đầu từ cuộc gọi này.

 

Hình Nhất Phàm lái xe ra khỏi bãi đỗ xe của công ty Trần Lương, đi thẳng đến công ty bị cáo lần này, tập đoàn Tinh Đức.

 

Xe của Hình Nhất Phàm dừng xe trước cửa, anh đến văn phòng bảo vệ nói thân phận của mình.

 

Bảo vệ ngay lập tức giật mình, anh ta vội vàng gọi điện thoại đến văn phòng của ông chủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi