TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Tưởng Hân Vy ngắng đầu lên nhìn anh, trong mắt anh quả thật có ý cười, cô lắc đầu nói: “Không sao, lần sau anh đừng có đùa như vậy nữa.”

 

Hạng Kinh Hạo nhìn phản ứng của cô vừa rồi, vừa nhìn đã biết là một cô gái chưa yêu ai bao giờ, chưa dắn sâu vào thế giới bên ngoài, cũng chưa từng đụng đến việc tình cảm, vậy nên ban nãy cô mới bối rối, hoang mang lo sợ: như vậy!

 

Điều này có nghĩa là trái tim cô vẫn còn rất đơn thuần.

 

Hạng Kình Hạo nghĩ, sau này anh sẽ không đùa với cô như vậy nữa, lần tiếp theo nếu muốn nói đến chuyện này, anh sẽ không đùa nữa mà là nghiêm túc.

 

Chiếc xe chạy đến trước cổng tiểu khu của Tưởng Hân Vy, Tưởng Hân Vy nói cảm ơn sau đó đẩy cửa bước xuống xe, vẫy tay với đoàn xe của Hạng Kình Hạo.

 

Hạng Kình Hạo liếc nhìn tên tiểu khu của cô, sau đó nói với cô: “Em về đi!”

 

Tưởng Hân Vy gật đầu, sau đó bước vào trong tiểu khu, lúc này đoàn xe của Hạng Kình Hạo mới rời đi.

 

Anh liếc nhìn thời gian, chín giờ, anh vươn tay nhắn gọi cho Hình Liệt Hàn.

 

“Alo! Kình Hạo, em về rồi đấy à2” Giọng của Hình Liệt Hàn vang lên.

 

“Dạ! Hình đại ca, hôm nay em mới về đến. Thứ bảy tuần này em có thể đến nhà anh làm khách được không?”

 

Hạng Kình Hạo mặt dày hỏi.

 

Trùng hợp tối thứ bảy này gia đình Hình Liệt Hàn cũng có một bữa tiệc gia đình, anh cười nói: “Tất nhiên là được rồi!

 

Anh cũng đang muốn tìm cơ hội để mời em đến nhà anh làm khách!”

 

“Vậy thứ bảy em sẽ sang!” Hạng Kình Hạo mỉm cười.

 

“Được! Đến sớm chút nhá.”

 

“Được, vậy em không làm phiền Hình đại ca nữa.” Hạng Kình Hạo nói xong, cúp điện thoại, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

Sáng sớm.

 

Tưởng Hân Vy thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài, cô vừa gia nhập công ty của Tưởng San, cũng hy vọng mình có thể đạt được thành tích tốt, không phụ lòng sự yêu mến và quan tâm của Tưởng San dành cho cô.

 

Tưởng Hân Vy mới đến văn phòng được một lúc, khoảng chín giờ, hai bóng người lần lượt đi vào văn phòng của cô.

 

Đó là Lữ Trân và La Ngải Mỹ.

 

Tưởng Hân Vy khẽ ngẳng đầu lên, mỉm cười chào hỏi: “Chị Trân, chị Ngải Mỹ, chào buổi sáng.”

 

“Hân Vy, em thành thật nói cho tụi chị biết, anh chàng đẹp trai tối qua là ai vậy?” Lữ Trân lập tức ra vẻ chất vấn hỏi.

 

“Đúng vậy, quan hệ của hai người là gì? Anh ấy là bạn trai của em à?” La Ngải Mỹ hỏi, trên mặt không thể che giấu được vẻ ghen tị.

 

Tưởng Hân Vy cười lắc đầu: “Hai chị hiểu lầm rồi, tụi em chỉ là bạn thôi.”

 

“Cái gì? Chỉ là bạn thôi á2 Em chắc chắn chứ? Không lừa bọn chị đấy chứ?” Lữ Trân kinh ngạc hỏi.

 

“Đúng vậy! Tụi em chỉ là bạn thôi.” Tưởng Hân Vy cũng không hề nói dối.

 

La Ngải Mỹ nóng lòng nắm lấy vai cô nói: “Hân Vy, chị Ngải Mỹ đối xử với em rất tốt đúng không? Em có thể giới thiệu người đàn ông này cho chị được không?”

 

Lục Trân lập tức ghen tị nói: “Tại sao chỉ giới thiệu cho cô, chẳng lẽ không thể giới thiệu cho tôi à?”

 

Tưởng Hân Vy nhìn hai đàn chị đang ghen tị mà xâu xé lẫn nhau.

 

La Ngải Mỹ cho rằng mình xinh hơn Lữ Trân, cô ta cười nói: “Chị Trân, lần sau có người khác tốt thì lại giới thiệu cho chị nhé!”

 

“Không được! Hân Vy, em chỉ được cho chị số điện thoại của anh chàng đẹp trai đó th Lữ Trân đã yêu Hạng Kình Hạo ngay từ cái nhìn đầu tiên, tuyệt đối sẽ không nhường đâu.

 

“Hân Vy, khi nào em hẹn anh chàng đẹp trai này ra ngoài đi, cho tụi chị cùng gặp mặt đi!” La Ngải Mỹ nài nỉ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi