TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Tưởng Hân Vy không ngờ tình huống sẽ tiến triển thành cục diện như thế này, cô vội cười trừ nói: “Anh ấy… gần đây anh ấy rất bận.”

 

“Dù bận rộn đến đâu, cũng không thể không có thời gian hẹn hò yêu đương được chứ? Tên anh ấy là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Anh ấy chính là mẫu người trong mộng của chị, vừa đẹp trai lại vừa nam tính, trông còn rất giàu có nữa chứ!” La Ngải Mỹ bắt đầu mơ mộng.

 

Tưởng Hân Vy thấy hai đàn chị vì giành Hạng Kình Hạo mà đố kị với nhau, cô cũng không biết nên khóc hay nên cười, cô không thể hiểu được tình hình hiện tại của họ, hai mươi bảy hay mười tám tuổi, độ tuổi nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng lại cần tìm gấp một người đàn ông ưu tú để kết hôn.

 

Tưởng Hân Vy không biết phải trả lời bọn họ như thế nào, cô thực sự không muốn đả kích các chị ấy, nhưng cô cũng không biết loại loại công tử con nhà giàu như Hạng Kình Hạo sẽ thích loại phụ nữ như thế nào.

 

“Hân Vy, không phải em dự định giữ lại tự mình hưởng đấy chứ? Em không muốn giới thiệu anh ấy cho tụi chị sao?” La Ngải Mỹ thấy cô im lặng lập tức có chút tức giận hỏi.

 

“Em tạm thời không thể tự ý đưa số điện thoại của anh ấy cho máy chị được, phải được anh ấy đồng ý đã. Hôm sau gặp anh ấy, em sẽ hỏi thử.” Tưởng Hân Vy không còn cách nào khác đành phải nói như vậy.

 

Câu nói này làm cho Lữ Trân và La Ngải Mỹ thấy chán nản, có vẻ như Tưởng Hân Vy định giữ lại tự mình hưởng rồi, sẽ không giới thiệu cho họ đâu.

 

Tắt nhiên, họ không có vốn để cạnh tranh với Tưởng Hân Vy, cô trẻ đẹp, dáng người chuẩn, là kiểu con gái ngoan ngoãn đáng yêu mà đàn ông thích nhát.

 

“Vậy được, tụi chị chờ tin vui của em.” Hai người đã không còn mong đợi nữa, xoay người đi ra ngoài.

 

Tưởng Hân Vy thở phào nhẹ nhõm, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, Hạng Kình Hạo thật sự không cần phải lo lắng việc tìm bạn gái mà! Đột nhiên, cô nhớ đến những lời anh nói trong xe đêm qua.

 

Ánh mắt Tưởng Hân Vy khẽ lóe lên, rốt cuộc là anh chỉ nói đùa thôi sao? Hay đó là lời nói thật lòng của anh?

 

Cô bật máy tính lên xem những bản vẽ mà mình thiết kế gần đây, không hề mang đến cảm giác vừa nhìn vào đã khiến cho mắt người khác phát sáng. Có lẽ hàng ngày sống ở thành phó tấp nập này khiến cô không còn có linh cảm nữa. Tưởng Hân Vy chống cằm nghĩ, có lẽ cô nên lựa thời gian, đi đâu đó một chuyền, thay đổi khí trời.

 

Đúng lúc này, Tưởng San gõ cửa phòng cô bước vào.

 

*Cô.” Tưởng Hân Vy đứng dậy chào bà.

 

Tưởng San đi tới trước mặt cô, chống tay lên bàn nói: “Lát nữa gửi bản thảo của cháu cho cô.”

 

“Cô, cháu vẫn chưa hài lòng lắm.” Tưởng Hân Vy lắc đầu.

 

Tưởng San an ủi: “Cháu vẫn còn là người mới, đừng quá nghiêm khắc với chính mình.”

 

“Cô ơi, tuần sau cháu có thể xin nghỉ không? Cháu muốn ra ngoài một chuyền để tìm cảm hứng.”

 

“Đương nhiên là có thể! Khi nào cháu định đi thì nói cho cô trước một tiếng.” Tưởng San ủng hộ cô, nhớ đến lúc còn trẻ bà cũng đã từng đi qua một nơi non xanh nước biếc, chỉ có điều hơi xa một chút.

 

“Lúc cô còn trẻ, có một nơi không tệ, cỗ ở đó cũng tìm thấy rất nhiều nguồn cảm hứng khác nhau. Nhớ năm đó, dựa vào nguồn cảm hứng đó, cô đã giành được giải thưởng quốc tế. Đôi khi, hoà mình vào thiên nhiên cũng là một ý tưởng hay.”

 

Tưởng Hân Vy nghe bà nói vậy, trùng hợp cô cũng có cùng ý nghĩ như bà, cô muốn tránh xa thành phố xô bò, thả mình vào núi rừng yên tĩnh, trở về với bản chất chân thật của thiên nhiên, thanh tẩy đầu óc, cho bản thân một kỳ nghỉ.

 

*Đó là đâu vậy ạ?” Tưởng Hân Vy đầy mong đợi hỏi.

 

“Nơi đó ở thành phố F, người dân ở đó rất ôn hòa, cũng có một số đặc sắc của dân tộc thiểu số, nếu cháu muốn đi đến đó, lát nữa cô sẽ tìm địa chỉ chính xác cho cháu.”

 

“Dạ! Cháu muốn đi, cháu cũng không quá quen thuộc với những nơi trong nước, nhưng cháu rất muốn đến những nơi đó.” Tưởng Hân Vy nói với vẻ mặt mong đợi.

 

Tưởng San gật đầu: “Được! Lát nữa cô sẽ tìm địa chỉ cho cháu, nhưng tốt hơn hết cháu nên hẹn một người bạn đi cùng. Cháu đi một mình cô không yên tâm.”

 

Tưởng Hân Vy vừa nghe, bạn sao? Bạn bè và bạn học của cô đều ở nước ngoài, ở Trung Quốc, ngoại trừ ba mẹ, thì cô cũng chỉ quen người nhà họ Hình, nhưng mọi người đều rất bận.

 

Tưởng San thấy cô ngắn người thì cười nói: “Cùng lắm thì cô sẽ cho mấy người học việc của cô đi với cháu.”

 

“Không cần đâu ạ, nếu không được thì cháu sẽ đi cùng ba mẹ!” Tưởng Hân Vy cũng không muốn làm phiền người khác.

 

“Ừm!” Tưởng San nói xong, liền hỏi lại: “Thứ bảy cũng đừng quên sang nhà dùng bữa nha cháu!

 

“Cháu không quên đâu ạ, cháu nhất định sẽ sang.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi