TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Nghê Sơ Tuyết nghe thấy là thuốc, cô nhăn mày lại, tỏ ý bài xích: “Em không uống.”

 

*Ngoan, uống đi!”

 

Nghê Sơ Tuyết khó chịu, ngửi thấy mùi thuốc cô khoanh tay lại, giống như một đứa trẻ bướng binh, quay mặt đi hướng khác.

 

Dược tính thuốc cũng ảnh hưởng đến tính cách cô, đem bộ mặt quật cường của cô lộ ra ngoài.

 

Hạng Bạc Hàn ngược lại chưa từng nhìn thấy mặt không ngoan ngoãn của cô, anh có chút bắt lực mỉm cười, “Hắt xi”

 

Nghê Sơ Tuyết hắt hơi, xem ra ngâm nước lạnh khiến cô dễ chịu hơn, nhưng đồng thời khí lạnh cũng đang xâm nhập vào cơ thể cô, khiến cô có dấu hiệu cảm cúm.

 

Nếu như cô uống thuốc thì sẽ không cần ngâm nước nữa, nếu như cô không uống, vậy thì ít nhất sẽ phải ngâm thêm một lúc nữa.

 

“Uống thuốc đi, tôi bề em lên.” Hạng Bạc Hàn dỗ dành nói.

 

“Em thà ngâm nước còn hơn.” Nghê Sơ Tuyết khẩn cầu nhìn anh.

 

“Em sẽ ốm đó.” Nhưng Hạng Bạc Hàn lại không muốn nhìn thấy cô cảm lạnh.

 

Nghê Sơ Tuyết chớp chớp mắt, chỉ đành ngồi thẳng dậy, hơn nữa lúc ngâm mình trong nước đã nhìn thấy rõ rồi, lúc này cô ngồi thẳng, cả người đều lộ hết ra.

 

Hô hấp của Hạng Bạc Hàn căng cứng, đưa cốc cho cô, Nghê Sơ Thuốc một ngụm uống hết, hơi sặc một chút, cũng may không đẳng lắm.

 

Hạng Bạc Hàn đưa nước cho cô uống xong, anh vặn vòi cho thêm một ít nước ấm, hòa với nhiệt độ nước lạnh của cô.

 

“Chú Hạng, rốt cuộc là em bị làm sao vậy?”

 

“Em uống nhằm đồ.”

 

“Đồ gì ạ?”

 

Nghê Sơ Tuyết hỏi, đột nhiên cô không cần nhận được câu trả lời nữa, trong lòng cô đã hiện lên một đáp án rồi, nhất thời ngại ngùng đỏ mặt.

 

Hơn nữa lúc này cô đã tỉnh táo hơn, phát hiện chuyện vừa rồi ở trong xe có chút không nhớ rõ ràng.

 

Tóm lại có một điều mà cô cực kỳ rõ ràng, hình như cô vẫn luôn nằm trong lòng anh, chỉ có dựa gần anh cô mới dễ chịu.

 

Trời ạ! Cô không làm gì mạo phạm đến anh đấy chứ?

 

Hạng Bạc Hàn thấy cô cũng nghĩ ra rồi, anh đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống khiến anh càng nhìn thấy rõ ràng bộ dạng của cô gái lúc này.

 

Mái tóc dài có chút rối ngâm trong nước, một nửa xinh đẹp một nửa thanh thuần, quả thực trở thành một hình ảnh trí mạng.

 

Hạng Bạc Hàn quay người, bởi vì anh không muốn để cho cô gái nhìn thấy anh lúc này, vẻ mặt có chút thát lễ.

 

“Em muốn ngâm thêm chút nữa, hay là đứng dậy?” Hạng Bạc Hàn thấp giọng hỏi.

 

“Vậy em ngâm thêm chút nữa, dễ chịu quá!”

 

Nghê Sơ Tuyết cong môi cười, uống xong thuốc, cơn nóng trong cơ thể giảm bớt, cô đã tỉnh táo hơn hẳn.

 

Hạng Bạc Hàn thấp giọng trả lời một câu rồi đi ra ngoài.

 

Nghê Sơ Tuyết ngâm mình, bỗng nhiên cô nghĩ đến việc bản thân đang ngâm mình trong phòng tắm của Hạng Bạc Hàn, khuôn mặt xinh đẹp của cô có chút không tự chủ đỏ lên.

 

Ngâm được một lúc, cô xấu hổ đứng dậy, vòng tay lấy áo choàng tắm nữ bên cạnh tủ, cô cởi hết quần áo ướt trên người ra, rồi mặc áo choàng tắm.

 

Nghê Sơ Tuyết hít sâu một hơi, cô đẩy cửa ra, trong phòng khách không thấy bóng dáng của Hạng Kình Hạo.

 

Cô ngắng đầu nhìn về phía ban công, quả nhiên một bóng dáng mê người đang chống tay đứng đó.

 

Nghê Sơ Tuyết quyết định cảm ơn anh, hơn nữa cô cũng nên về phòng mình thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi