TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Nghê Sơ Tuyết mang một đôi dép lê của khách sạn, cô bước về phía ban công.

 

Nghe thấy tiếng bước chân, Hạng Bạc Hàn quay người lại, cả khuôn mặt tuấn tú như được phủ một tầng ánh sáng, đẹp trai khó tả.

 

Nghê Sơ Tuyết nhìn đến mức mê người, hơn nữa cô hoàn toàn không để ý ban công có một cái bậc thang nhỏ, chân cô trực tiếp đá phải bậc thang.

 

*“A…” Nghê Sơ Tuyết sợ hãi mở to mắt, cả người đổ về phía trước.

 

Hạng Bạc Hàn vội vàng bước lên trước, cánh tay giơ ra đem cô gái ôm chặt vào trong lòng.

 

Nghê Sơ Tuyết thở gấp, cô ngắng đầu, khuôn mặt đẹp trai lúc nãy giờ đang ở gần ngay trước mắt.

 

Thậm chí gần đến mức chỉ còn cách nửa bàn tay, chỉ thiếu một chút nữa thôi là hôn rồi.

 

Nghê Sơ Tuyết đang ngẩn người, nhưng người đàn ông dường như không khống chế được khát vọng của bản thân nữa, môi mỏng nhắm chuẩn hôn lên môi cô, dịu dàng hôn xuống… vốn đã đủ kinh ngạc rồi, lúc này… đầu óc của Nghê Sơ Tuyết trống rỗng…

 

Có lẽ dược tính của thuốc vẫn còn, sau khi đầu óc của Nghê Sơ Tuyết trống rỗng vài giây, cánh tay cô tự nhiên ôm lấy eo của người đàn ông, bởi vì anh quá cao nên cô tự nhiên phải kiếng chân lên, điều này khiến cho nụ hôn càng thân mật hơn.

 

Nhận được phản ứng của cô khiến Hạng Bạc Hàn như vớ được bảo bối, trong ánh mắt anh xẹt qua tia vui mừng, đây là việc vui mừng nhất trong những thành công mà anh đã đạt được.

 

Không lâu sau, Nghê Sơ Tuyết ngại ngùng chôn vùi đầu mình vào trong ngực anh, bởi vì cô cảm thấy toàn thân nóng trở lại, loại cảm giác điện giật này khiến cô không biết như nào mới tốt.

 

Hạng Bạc Hàn cũng không có cách nào tiếp tục, bởi vì tối nay anh chịu quá nhiều sự kích thích rồi, nụ hôn này đã là cực hạn anh có thể chịu đựng được, nếu không anh thật không biết bản thân sẽ mắt đi lý trí đến mức độ nào.

 

Nhìn cô gái trong lòng, nội tâm Hạng Bạc Hàn dâng lên một cỗ xin lỗi, anh nhẹ nhàng ôm chặt cô, cúi xuống nhỏ giọng nói vào tai cô: “Sơ Tuyết, xin lỗi, tôi thích em.”

 

Lời nói có chút mâu thuẫn, thích nhưng lại muốn nói lời xin lỗi với cô, giống như tình yêu của anh sẽ mang đến tổn thương gì đó cho cô vậy.

 

Nghê Sơ Tuyết kinh ngạc ngắng đầu, dưới ánh đèn mờ.

 

ảo, đôi mắt cô trực tiếp nhìn về phía ánh mắt sâu thẳm của anh, trong đó có chút ánh sáng vừa đẹp đẽ lại phức.

 

tạp, khiến trái tim cô nhói lên.

 

*Chú Hạng, chú không cần xin lỗi… em.” Nghê Sơ Tuyết không có cách nào nói thẳng lòng mình.

 

Cô cũng thích anh! Nhưng cô không nói ra, nụ hôn vừa rồi đối với Hạng Bạc Hàn mà nói thì trở thành một loại tội lỗi.

 

“Là tôi thất lễ mạo phạm.” Tay Hạng Bạc Hàn buông cô ra.

 

Nghe thấy cô gái trong lòng bàn tay nhỏ bé hoảng loạn ôm chặt, lại lần nữa ôm chặt eo anh, còn có lời tỏ tình mà cô nói ra: “Em cũng thích chú…”

 

Ở trên ban công yên tĩnh tuyệt đối, câu nói này ngọt ngào biết bao.

 

Hạng Bạc Hàn mới vừa buông tay ra, anh đột nhiên lại ôm chặt cô, khuôn mặt tuần tú tràn ngập sự vui mừng không thể nói ra, so với vừa rồi còn mãnh liệt hơn.

 

“Sơ Tuyết, em nói cái gì? Nói lại lần nữa!” Hạng Bạc Hàn Sợ bản thân mình nghe nhằm.

 

Lần này, Nghê Sơ Tuyết đã đỏ mặt vì xáu hổ, cô vùi mặt vào ngực anh chặt hon, lại nói với giọng như muỗi kêu: “Em thích chú…”

 

Mặc dù cô nói không lớn lắm, nhưng người đàn ông nghe thấy, anh vui mừng hôn lên tóc cô, giống như đóng dấu để chứng minh rằng cô thuộc về anh.

 

“Tôi cũng thích em.” Hạng Bạc Hàn thấp giọng thỏ lộ.

 

Đúng lúc này, điện thoại trong túi ở trên ghế sô pha của Nghê Sơ Tuyết vang lên, dọa cô gái đang ở trong lòng anh trực tiếp lùi về sau một bước, giống như sợ bị người khác phát hiện đoạn tình cảm này vậy.

 

“Nghe điện thoại đi!” Hạng Bạc Hàn dịu dàng lên tiếng.

 

Nghê Sơ Tuyết quay người, nhanh chân bước về ghế sô pha, lấy điện thoại ra xem, người gọi điện thoại đến là Mị Lạp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi