TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Cô không trả lời khiến anh băn khoăn không biết có phải cô không nhìn thấy, hay không muốn hồi âm cho anh?

 

Giờ phút này, dù pháo hoa ở đằng xa có đẹp đến đâu cũng khó lọt vào mắt anh, bởi vì lúc này, tất cả cảm xúc của anh đều bị việc Hình Nhất Nặc chưa gửi tin nhắn trả lời chiếm hết. Anh thậm chí còn muốn chạy đến chỗ cô trực tiếp hỏi cô tại sao lại không trả lại tin nhắn của anh.

 

Tối hôm đó, chính xác là Diệp Ngưng hỏi anh về một vấn đề trong công việc. Tất nhiên, Ôn Lương Diệu cũng biết rằng trong công việc Diệp Ngưng có ấn tượng tốt với anh, anh cũng có thể cảm nhận được sự tiếp cận có chủ đích của Diệp Ngưng, nhưng ngoài công việc ra thì anh sẽ không đáp lại bất kỳ điều gì khác từ cô ấy.

 

Tất nhiên bởi vì đồng nghiệp, nên thường xuyên cần phải tiếp xúc trong công việc. Vì vậy ngoại trừ cố gắng giữ khoảng cách thì Ôn Lương Diệu không thể làm gì khác.

 

Tuy nhiên, anh không biết phải giải thích điều này với Hình Nhất Nặc như thế nào.

 

Tại toà nhà tổng thống, vợ chồng Trình Tuyết Lam dùng bữa tối giao thừa tại đây, chỉ là họ đã lớn tuổi nên không còn suy nghĩ từng bừng của giới trẻ, vì vậy sau bữa cơm tất niên họ trở về nhà.

 

Hiên Viên Thần cũng dành hết thời gian cho đêm nay, đối với anh, thời gian ở cạnh Lý Thắm luôn là một điều xa xỉ.

 

Trong lúc ăn tối, Lý Thắm còn được chiêm ngưỡng cảnh Hiên Viên Thần đến chúc Tết người dân cả nước, thể hiện phong thái của người đứng đầu một đất nước.

 

; Hai người tay trong tay đi dạo trong vườn toà nhà tổng thống, vì ở xa thành phố và gần đó cắm bắn pháo hoa nên nơi đây vẫn vắng lặng như thường.

 

Lúc này, chính vì sự yên lặng đó khiến cho Hiên Viên Thần cảm thấy có chút áy náy, anh có thể chịu đựng được cảm giác cô đơn này nhưng hiện tại, anh muốn Lý Thắm cùng anh trải qua một khoảng thời gian còn lại.

 

Hiên Viên Thần đột nhiên nảy ra một ý tưởng, khi còn bé, anh thường không chịu nổi thời gian yên tĩnh của toà nhà tổng thống nên sẽ lẻn ra ngoài nhờ tài xé đưa đi xem pháo hoa.

 

Mà có một nơi là địa điểm xem pháo hoa đẹp nhất trong toàn thành phó.

 

Nơi đó là căn cứ quân sự bị phong tỏa trên đỉnh đồi, chỗ đó là một căn cứ nhưng không còn quân lính canh giữ nữa nên bây giờ chỉ là một bãi trống.

 

Nó cũng là một nơi rất an toàn, chỉ cách đây nửa giờ lái xe.

 

“Em có cảm thấy buồn chán không?”

 

Hiên Viên Thần hỏi Lý Thắm.

 

“Ở bên cạnh anh thì không chán.”

 

Lý Thắm mím môi cười, rúc vào trong ngực anh.

 

“Anh muốn đưa em đến một nơi.”

 

“Bây giờ sao?”

 

“Ù!”

 

“Đi đâu?”

 

Trong lòng Lý Thắm vẫn rất mong đợi.

 

“Trước sẽ không nói cho em biết, em đi thay áo khoác dày một chút đi, còn anh thì đi sắp xếp xe.”

 

“Được rồi!”

 

Lý Thắm tươi cười bước vào đại sảnh, đi thay áo khoác dày hơn.

 

Hiên Viên Thần kêu xe hộ tống đứng ngoài cửa, lúc Lý Thắm xuống lầu còn mang theo một chiếc áo khoác dài, Hiên Viên Thần để nó lên khuỷu tay rồi nắm tay cô đi ra ngoài.

 

Ngồi trong xe, trong đêm tối, chiếc xe chạy một cách thần bí.

 

Lúc này mới khoảng chín giờ, Hiên Viên Thần đi ra ngoài.

 

Còn có một đoàn xe khác khởi hành từ hướng trung tâm thành phó, đó là đội ngũ pháo hoa mà Hiên Viên Thần sắp xếp, vừa vặn ngay dưới ngọn núi của căn cứ, có một không gian rộng lớn thích hợp để bắn pháo hoa.

 

Hiên Viên Thần chuẩn bị sắp xếp một buổi bắn pháo hoa cho vợ anh.

 

Mặc dù Lý Thắm không đoán được anh sẽ làm gì, nhưng trong lòng cô rất cảm động và mong chờ, anh đã cố ý sắp đặt như vậy, bất kể là như thế nào, tim cô đều rất cảm động.

 

Xe chạy vào con đường lên dốc một cách trật tự trong đêm tối, do có chòi canh gần đó nên đoạn đường khu vực này rất rộng rãi và suôn sẻ.

 

Nửa giờ sau, đoàn xe chạy lên chân núi, dừng lại trước một bãi đất trống bằng phẳng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi