TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Đêm nay không có gió nhưng vẫn còn chút ý vị của mùa xuân.

 

Đứng trong bóng tối, với bầu trời đầy sao trên đầu, tâm trạng Lý Thắm lập tức cảm thấy vô cùng thoải mái, cô nắm tay Hiên Viên Thần đi về phía trước.

 

Phía sau, đám vệ sĩ cách xa hơn một chút, chỉ có hai người đứng sóng vai nhau.

 

Pháo hoa ở thành phố xa xa đầy rực rỡ mê người, Tô Thắm hít sâu một hơi, cười hỏi: “Sao anh lại nghĩ tới đây?”

 

“Anh sợ em sẽ chán. Hôm nay là Tết không thể khiến em buốn chán ở nhà được, vì vậy anh dẫn em ra ngoài thưởng thức pháo hoa.”

 

Nói xong, anh mở chiếc áo khoác trên tay ra, khoác trên người Lý Thắm, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt cô vào lòng.

 

Lúc này Lý Thắm nhìn thấy thung lũng trống trải phía dưới, đột nhiên có pháo hoa băn lên.

 

Một cảnh tượng vô cùng chói mắt ngay trước mắt cô.

 

Cô kinh ngạc vươn tay che môi, đây là do anh sắp xếp sao?

 

Khoảng cách đủ xa để không bị âm thanh làm cho choáng váng, đây là lần đầu tiên Lý Thắm được xem pháo hoa trên đỉnh núi như thế này.

 

“Thật đẹp.”

 

Lý Thắm cảm thán một câu.

 

Hiên Viên Thần cúi đầu, nhẹ nhàng hôn vào tóc cô nói: “Chúng ta ngắm chúng một lúc.”

 

Đôi mắt của Lý Thắm liên tục được phản chiếu trong những chùm pháo hoa khác nhau, theo những chùm pháo hoa này trái tim bình tĩnh của cô cũng cảm thấy tuyệt đẹp.

 

Cô hy vọng rằng cả đời này, cô sẽ ở bên anh an tĩnh như vậy, cùng anh nhìn thế giới rực rỡ, mãi không xa rời.

 

“Tối mai, anh sẽ đưa em đến một bữa tiệc đã được sắp xếp xong.”

 

Hiên Viên Thần nói với cô.

 

“Vâng! Được.”

 

Lý Thắm cười đáp.

 

Trong một đêm như vậy, vẫn không ít người cảm tháy phiền muộn.

 

Ôn Lương Diệu đã cầm điện thoại di động đứng trên sân thượng một lúc lâu, anh nhấn số của Hình Nhất Nặc muốn nói chuyện với cô.

 

Nhưng điện thoại của cô ở trạng thái không nghe máy.

 

Anh nghĩ, lúc này, nhất định cô không cầm điện thoại ở bên mìnhcccTrong lòng Ôn Lương Diệu có một cảm giác lo lắng khó tả.

 

Trong Hình gia, sau khi đốt pháo hoa, Hình Nhất Nặc xuống tầng trước, cô nghe thấy ba mẹ cô vẫn đang xem bữa tiệc nên cô quay trở về phòng, nhìn chiếc điện thoại vứt trên giường, cô đưa tay ra nhặt. Di động của cô bị gửi tới dồn dập hàng loạt tin nhắn chúc phúc, đồng thời có hơn chục cuộc gọi nhỡ.

 

Cô vào xem lịch sử cuộc gọi nhỡ, người đứng đầu là Ôn Lương Diệu.

 

Đầu Hình Nhất Nặc bịch một tiếng, anh gọi điện thoại cho cô sao?

 

Cô suy nghĩ một lúc rồi gọi điện lại cho anh.

 

Ôn Lương Diệu đang định từ sân thượng đi xuống, đột nhiên trên sân thượng yên tĩnh vang lên âm thanh của điện thoại anh cầm trên tay.

 

Anh cầm lên nhìn, tim run lên, là Hình Nhất Nặc, anh thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười nghe máy: “Alô.”

 

“Anh gọi cho em sao?”

 

Hình Nhất Nặc tò mò hỏi.

 

“Ừm, anh muốn nói một câu với em. Chúc mừng năm mới!”

 

Ôn Lương Diệu trầm thấp đáp.

 

“Chúc mừng năm mới.”

 

Hình Nhất Nặc cũng đáp lại.

 

“Anh nhớ trước kia, sau Tết em còn đòi anh lì xì.”

 

“Em mười chín tuổi rồi vì vậy em không nhận được lì xì nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi