TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI


Ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, tình cảm nơi đáy lòng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, anh cúi đầu hôn lên môi cô.

Nụ hôn này, giống như trong dự kiến nhưng lại cảm thấy ngoài dự liệu.

Cô không hề giãy giụa, chỉ mặc cho anh hôn.

Chốc lát sau, cô bị hôn đến ý loạn tình mê, bàn tay nhẹ nhàng nắm âu phục của anh, khẽ thở dốc.

Mãi cho đến khi, cả hai đều hít thở không thông, anh mới lưu luyến mà rời khỏi môi cô.

Nhìn thấy bộ dạng mê ly của cô, nhất thời lại cảm thấy không thể khắc chế được, còn muốn nhiều hơn nữa.

Tay đặt phía sau lưng cô, khẽ siết chặt một chút, nhưng trong nháy mắt, lại buông lỏng.

“Em lên lầu đi.” Giọng nói của anh bình tĩnh.

Chỉ bốn chữ đơn giản nhưng lại tràn đầy dục vọng bị kìm nén, đôi mắt nhìn cô sáng ngời như ánh sao có thể nhìn thấy được sự đau đớn khi phải kiềm chế.

Hạ Tinh Thần cảm nhận được dục vọng của người đàn ông này với mình, vô cùng rõ ràng.

“Vậy….em đi đây.” Cô nhẹ giọng nói.

Ngay cả bản thân cô cũng nghe ra được trong giọng nói của mình có bao nhiêu hỗn loạn, mềm mại mà du dương.

Bạch Dạ Kình khẽ trầm mắt, nhìn cô, tia nguy hiểm trong mắt càng rõ ràng: “Còn dùng giọng điệu như vậy mà nói chuyện với anh nữa thì….đêm nay, có thể là em không đi được, hoặc là anh không đi được đâu đấy.”
Khuôn mặt Hạ Tinh Thần ửng đỏ, nhanh chân lùi về sau một bước.

“Đúng rồi, áo của anh…”

“Mặc đi.”
“… À, được.” Cô ngoan ngoãn gật đầu, kéo chặt áo khoác của mình lại.

Ừm, mặc dù không mặc nhiều lắm, nhưng mà, hơi ấm của anh dường như bao trùm lấy cô, ấm áp nói không nên lời.

Ngay cả cơn gió lạnh lẽo bên ngoài cũng trở nên không còn đáng sợ như vậy nữa.

Cô đi được một bước, bỗng nhiên quay đầu lại.

Bạch Dạ Kình tựa vào thân xe, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô: “Nếu em thật sự không nỡ đi thì anh có thể lên lầu với em.

Nhưng mà… anh lên rồi, chắc hẳn đêm nay cũng sẽ không về nữa.”
Câu nói cuối cùng kia, muốn bao nhiêu mờ ám có bấy nhiêu mờ ám.

“…” Hạ Tinh Thần lập tức đỏ mặt.

Người đàn ông này!
“Em muốn hỏi anh một chút, để Lý Linh trở thành ** li cho chúng ta, là chủ ý của anh sao?”
Bạch Dạ Kình nhún nhún vai: “Anh không nghĩ đến chiêu này, là đề nghị của Lãnh Phi đấy.”
Hạ Tinh Thần khá bất ngờ.

Con người Lãnh Phi ngày thường trông nghiêm túc không nói cười tùy tiện, nhưng lại có nhiều ý nghĩ xấu như vậy.

“Kết quả như vậy, em hài lòng chứ?”
Hạ Tinh Thần khẽ gật đầu, lúc này đây, xem như hoàn toàn khiến Lý Linh không dám kiêu ngạo nữa!
Bạch Dạ Kình dựa vào thân xe, tùy ý nói chuyện với cô: “Mượn chuyện lần này, cũng điều tra hai người Ngô, Dương, bọn họ cũng không trong sạch gì cho cam.”
“Không liên quan gì đến bọn họ sao? Em nghe ba em nói, bọn họ là người của Tống Quốc Nghiêu, nếu điều tra được bọn họ thì Tống Quốc Nghiêu bên kia…”
“Bọn họ chẳng qua chỉ là nhân vật nhỏ nhoi thôi, không uy hiếp được đến ông ta đâu.

Ông ta cũng sẽ không ngu xuẩn vì hai người họ mà gây chuyện với anh đâu.”
“Vậy thì tốt rồi.” Hạ Tinh Thần thở phào.

Thực ra cô lo lắng chính việc anh hủy bỏ đính hôn hơn.

Bạch Dạ Kình chăm chú nhìn cô: “Hiện tại việc của tất cả mọi người đã xử lý xong hết rồi, vậy còn anh thì sao?”
Hạ Tinh Thần có chút khó hiểu nhìn anh.

Con ngươi Bạch Dạ Kình khẽ trầm xuống: “Sự việc 5 năm trước… đã nghĩ tới sẽ xử lý anh như thế nào chưa?”
Cô hiểu rõ ý anh.

Bàn tay khẽ nắm chặt trong túi áo, ánh mắt trong veo nhìn anh, cuối cùng, lắc đầu.

Trong hốc mắt lóe lên một tầng hơi nước: “Em đã xem quá khứ trở thành một giấc mơ tươi đẹp, sớm đã không còn trách anh nữa rồi.

Năm năm này, mặc dù bởi vì việc mang thai mà em phải chịu đựng rất nhiều, nhưng em vẫn luôn cảm thấy Đại Bạch là món quà mà thượng đế đã ban cho em.

Chỉ cần sau này, với tư cách là một người ba, anh có thể khiến cho Đại Bạch vui vẻ mỗi ngày, cho thằng bé một tương lai đẹp đẽ, sáng ngời, thì đời nay, em cảm thấy không còn gì phải nuối tiếc hay là oán giận nữa.”
Nhắc tới con trai, khuôn mặt cô tràn đầy sự dịu dàng và thỏa mãn.

Giờ khắc này, rõ ràng là cô ăn mặc vừa đơn giản vừa tùy ý, thậm chí ngay cả mái tóc dài cũng bị gió thổi có chút hỗn loạn, nhưng toàn thân giống như phát sáng.


Cho dù là ở trong đêm tối, vẻ đẹp như vậy cũng khiến cho lòng người rung động.

Lồng ngực, giống như bị cái gì nặng nề đánh trúng, Bạch Dạ Kình chỉ cảm thấy tràn đầy ấm áp và cảm động.

Cô đúng là một người phụ nữ hiểu lòng người.

Người phụ nữ như vậy vô cùng thu hút lại vô cùng mê người.

Trước kia anh không biết bản thân rốt cuộc có bao nhiêu hảo cảm với cô, nhưng anh biết, cảm tình giờ phút này, tuyệt đối không đơn giản chỉ có chút ít như vậy.

“Sao lại nhìn em như vậy?” Hạ Tinh Thần bị anh nhìn đến mức có chút không được tự nhiên, quan sát đánh giá cô rất lâu.

Bạch Dạ Kình hoàn hồn, thu lại ánh mắt, cố ý sa sầm mặt: “Trong cậu bé bút chì, Tiểu Bạch là chú chó nhỏ.”
“Anh có xem sao?” Hạ Tinh Thần bất ngờ, anh có thời gian xem phim hoạt hình hả?
“Em so sánh anh với một con chó nhỏ!”
Cô bật cười.

Sắc mặt anh đang không tốt, thấy cô cười, lập tức tan biến đi.

Cuối cùng, nhìn cô lên lầu, ngồi vào xe lại, nhìn thấy bản thân mình trong gương chiếu hậu, khóe miệng anh vậy mà đang giương lên.

Anh ngẩn ra, lại không khỏi nhìn vào gương lần nữa.

Trúng tà sao? Bị cô so sánh với một con chó, thế nhưng anh không giận, ngược lại còn tươi cười!
Ngày hôm sau.

Sáng sớm Hạ Tinh Thần rời giường đi rửa mặt, làm xong một lượt, mới bước ra khỏi nhà vệ sinh lại nghe thấy cách vách vang lên tiếng “ầm ầm”, giống như đang trang trí nhà cửa.

Chuyện gì thế này?
Phòng cách vách vẫn luôn không có người ở, chẳng lẽ bây giờ có người dọn tới ở sao? Đây cũng là chuyện tốt, dù sao thì vẫn náo nhiệt hơn.

Nghĩ như vậy, cô cũng không để chuyện này trong lòng.

Sửa soạn xong, thay một bộ đồ nghiêm chỉnh nghe thấy Trì Vị Ương đang ở dưới lầu gọi cô, đợi cô ấy cùng nhau đi làm, cô nhanh chóng trả lời rồi mang túi xách vội vàng ra ngoài.


“Xin hỏi, cô là cô Hạ sao?”
Vừa ra ngoài, một người đàn ông giống như nhà thiết kế, cầm bản vẽ, đeo kính, đột nhiên đứng chắn trước mặt cô.

Cô có chút khó hiểu, vừa đánh giá đối phương, vừa khó hiểu gật đầu: “Đúng vậy.

Anh là?”
“Xin chào.

Tôi là nhà thiết kế.

Căn phòng cách vách đang làm thông qua căn phòng của cô, cho nên, hai ngày này cô sẽ cảm thấy bất tiện.

Vẫn mong cô thông cảm cho.”
Hạ Tinh Thần nghi ngờ bản thân mình có đang nghe lầm không.

Căn phòng bên cạnh cũng là của cô sao?
“Nhưng mà, tôi chưa từng nói muốn thông phòng! Căn phòng kia không phải của tôi.

Có phải các anh nhầm lẫn gì rồi không?”
“Boss của tôi đã dặn kỹ, nếu cô có vấn đề gì, có thể trực tiếp gọi điện hỏi anh ấy.”
“Boss của anh? Xin hỏi…”
“Anh ấy chỉ nói, anh ấy họ Bạch.”
Hạ Tinh Thần lập tức hiểu rõ.

Họ Bạch.

Từ trước tới nay, cô chỉ quen duy nhất một người đàn ông họ Bạch, trừ Bạch Dạ Kình ra thì còn là ai được nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi