Nhưng mà mới sáng sớm, sao lại tới sửa lại phòng chứ?
Hạ Tinh Thần mang theo một bụng nghi vấn, gọi điện thoại.
Lúc này, Bạch Dạ Kình vừa đến dưới lầu của văn phòng.
Lính cảnh vệ xếp một hàng dài, cung kính cúi chào theo nghi thức quân đội.
Anh giơ tay, quét dấu vân tay, sau khi thuận lợi đi vào mới nhận điện thoại của cô.
“Nhà thiết kế kia thực sự do anh mời tới sao?” Hạ Tinh Thần hỏi.
“Ừ.
Nhà thiết kế Hoàng gia, trình độ hẳn là cũng không tệ lắm.
Thế nào, không thích sao?”
“Không phải…” Hạ Tinh Thần liếc mắt nhìn nhà thiết kế một cái, nghiêng người đi sang một bên: “Chỉ là, vì sao muốn mở rộng phòng? Ở phòng nhỏ một chút cũng rất tốt mà.”
“Em ở một mình thì còn miễn cưỡng ở được.
Nhưng mà, ba người, em muốn ở như thế nào? Giống như lần trước, ba người chen chúc nhau trên một cái giường sao?”
Nhớ tới chuyện lần trước, khuôn mặt Hạ Tinh Thần đỏ hồng.
Nhưng mà… Lời này hình như có chút không đúng lắm!
“Cái gì mà ba người ở? Không phải anh cũng muốn…”
“Thỉnh thoảng anh cũng phải đi thăm Đại Bạch, nếu muộn quá thì ở lại cũng không tồi mà.”
“…” Hạ Tinh Thần nhìn phòng ở đang bị dỡ ra, khóe môi co rút.
Mở rộng như vậy, thật sự chỉ là thỉnh thoảng tới ở một đêm thôi sao?
“Phòng ở sửa sang lại hoàn chỉnh sẽ cần thời gian khoảng hai ba ngày, những ngày này, em tạm thời trở lại trang viên mà ở.”
Hạ Tinh Thần nhìn phòng cách vách đã khởi công, cảm thấy mình dường như cũng không có lựa chọn nào khác.
Bạch Dạ Kình bắt đầu bận bịu rồi, đơn giản dặn dò vài cậu rồi cả hai người cúp điện thoại.
Ra thang máy, Trì Vị Ương đã đứng chờ ở cửa thang máy rồi, đưa bữa sáng vừa mua cho cô, vừa hút nước đậu xanh vừa oán giận: “Sao lại chậm như vậy, thiếu chút nữa là tớ phải đi lên xách cậu xuống rồi đấy.”
Bên này.
Bạch Dạ Kình cúp điện thoại, chuẩn bị đi vào văn phòng tiếp khách tầng cao nhất.
Hôm nay phải đón tiếp vài vị chính khách.
Lãnh Phi ở bên ngoài nhận điện thoại, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Ngay sau đó, vội vàng đẩy cửa phòng tiếp khách ra, cũng bất chấp ánh mắt tò mò của khách khứa ở trong phòng, chỉ đi thẳng qua vị trí chủ tịch.
“Ông chủ!” Lãnh Phi gọi một tiếng.
Vừa nhìn thấy sắc mặt của Lãnh Phi như vậy, tất nhiên Bạch Dạ Kình biết là đã có xảy ra chuyện lớn.
Lãnh Phi và anh vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, trường hợp lớn nào cũng đều gặp qua, hiếm khi có bộ dáng thiếu kiên nhẫn như vậy.
Bạch Dạ Kình khẽ gật đầu với các vị khách, dặn dò những người khác đi chiêu đãi trước, còn mình lặng lẽ đi ra khỏi phòng tiếp khách, đi thẳng về phía văn phòng.
Vừa vào cửa, Lãnh Phi đã đưa tờ báo qua cho anh, sắc mặt ngưng trọng nói: “Ngài xem tin tức này đi!”
Bạch Dạ Kình vừa thấy, vẻ mặt trước sau như một cũng thay đổi, trở nên lạnh lùng lãnh khốc.
Tin tức đầu đề, có một tấm ảnh.
Đây là bức ảnh lần trước anh và Hạ Tinh Thần ở trên xe buýt! Mà trên ảnh, gương mặt anh rất rõ ràng, liếc mắt một cái là có thể nhận ra được.
Cũng may, mặt cô bị làm mờ đi, không thấy được rõ.
Đối phương hiển nhiên là cố ý muốn giữ lại, ngay cả kiểu tóc cùng dáng người đều đặc biệt xử lý qua.
Cố ý mơ hồ hóa.
Mà trên tin tức, không có nội dung gì cả, chỉ có tiêu đề bảy chữ cái thật to: “Sự kiện xe chấn của Tổng thống!”
Một tiêu đề, đều là tin tức ảnh.
Nhìn thấy rõ ràng.
“… Trên mạng thì sao?” Bạch Dạ Kình trầm giọng hỏi.
Lãnh Phi không dám lên tiếng, chỉ đưa ipad qua.
Bạch Dạ Kình tùy tiện nhìn qua, chỉ ở một phút đồng hồ trước, trên mạng đã nổ tung.
- Đau lòng quá! Tôi vẫn luôn cảm thấy ngài Tổng thống là hệ mỹ nam cấm dục, như thế nào cũng… Haizzz, tan vỡ, tan vỡ hết rồi!
- Loại người này sinh hoạt cá nhân hỗn loạn kinh khủng như vậy sao lại là Tổng thống một quốc gia được chứ? Sắp đính hôn rồi mà hiện tại lại xảy ra vụ bê bối này! Người như vậy, nhân phẩm chắc chắn cũng sẽ không tốt đẹp gì! Tôi kiến nghị lập tức cắt chức anh ta! Chúng ta hẳn là nên viết tin liên danh, gửi đến tham nghị viện và hạ nghị viện đi!
- Hiện tại không ai có chứng cứ cho thấy cô gái bị làm mờ trong ảnh không phải là Tống Duy Nhất tiểu thư? Ngay cả cô Tống cũng không công khai phát biểu thanh minh gì cả, mấy người hà cớ gì phải nhảy ra ăn nói linh tinh như vậy chứ?
- Mặc kệ thế nào, tôi vô cùng thất vọng ngài Tổng thống.
Lần sau, tôi tuyệt đối sẽ không bầu phiếu cho Bạch tổng thống.
Vốn dĩ tôi nghiêng về phía Dư phó tổng thống, hiện tại tôi càng kiên định với lựa chọn của mình.
- Nhưng mấy người đừng quên, trong nhiệm kỳ Bạch tổng thống nhậm chức, chiến và cùng thực lực quân sự khuếch trương cùng với sự tiến bộ vượt bậc của nền kinh tế, trong lịch sử trước kia hoàn toàn không có! Công lớn hơn rồi, không phải sao?
- Biết cái gì gọi là thời thế tạo anh hùng sao? Hiện tại nếu đổi thành Dư phó tổng thống và Tống phó tổng thống, tất nhiên cũng sẽ có chiến tích như vậy thôi.
Trên mạng, lung tung rối loạn, lời bàn luận gì cũng có cả.
Bạch Dạ Kình không xem tiếp, trả ipad cho Lãnh Phi.
Trên mặt treo một tầng sương lạnh.
“Ai để lộ ra?” Anh âm trầm thấp giọng hỏi.
“Đã điều tra ra, là… Dư phó tổng thống.”
Bạch Dạ Kình khẽ gật đầu, cũng không ngoài ý muốn.
Cân nhắc một chút, chỉ trầm giọng dặn dò: “Bảo đảm trên mạng sẽ không có bất luận tin tức gì về Tinh Thần bị lộ ra ngoài! Chuyện này, không cho phép làm tổn thương đến cô ấy!”
“Dạ, ông chủ, ngài yên tâm.”
Bên này, hai người nói xong mới tách ra, di động Lãnh Phi vang lên.
Không đợi anh ta bắt máy, ngay sau đó, điện thoại cố định trong văn phòng liên tục vang lên.
Cửa văn phòng bị gõ vang, trợ lý thư kí Tony đẩy cửa tiến vào, sắc mặt vội vàng: “Ông chủ, truyền thông EAST và truyền thông Tây Kinh đều muốn phỏng vấn ngài.
Còn có một vài quản trị trang web cũng nhao nhao gọi điện tới.”
“Còn có email công cộng… chỉ trong một phút đồng hồ đã đồng loạt nhận được mấy ngàn email.”
Rất rõ ràng, việc này cũng như virus lây bệnh, bay nhanh mở rộng, không thể vãn hồi.
“Ông chủ.” Cửa lại bị đẩy ra, sắc mặt Thụy Cương nặng nề tiến vào, thâm trầm liếc mắt nhìn tổng thống một cái, mới nói: “Tống phó tổng thống tới rồi.”
Bên kia.
Bộ ngoại giao.
Hạ Tinh Thần mới vừa đặt đồ xuống, đi đến nhà vệ sinh, chỉ nghe thấy đồng nghiệp nói: “Dì lao công, chỗ này hơi bẩn, phiền dì qua đây quét lại một chút.”
Rồi sau đó, Hạ Tinh Thần theo bản năng quay đầu lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Lý Linh cầm cây lau nhà và cây chổi tiến vào, lúc nhìn thấy Hạ Tinh Thần cũng sửng sốt.
Sau đó, ánh mắt oán hận trừng lên, ánh mắt kia giống như một con dao sắc bén.
Nếu ánh mắt có thể giết chết người, Hạ Tinh Thần cảm thấy chính mình đã bị giết chết vô số lần rồi.
Cô cũng không ở lại lâu, lách người đi qua Lý Linh.
Đồng nghiệp đi ra với cô, mỉm cười nói: “Tinh Thần, sao tôi lại cảm thấy cô đắc tội với dì lao công kia vậy? Nhìn ánh mắt dì ấy, quả thực hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ấy!”
Hạ Tinh Thần cong cong môi, từ chối cho ý kiến.
Chỉ một lát sau, sắc mặt Trì Vị Ương ngưng trọng chạy về phía cô.
“Tinh Thần! Chuyện lớn rồi, không hay rồi!”
Hạ Tinh Thần bị sắc mặt của cô ấy dọa cho nhảy dựng, dừng lại bước chân, hỏi: “Có chuyện gì thế?”.