TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI


Cuối cùng thì Lý Linh cũng không thể vào trong được, bà ta đi lòng vòng một hồi mới tìm ra cái gọi là cánh cửa bên trái để vào bệnh viện.

Lúc tìm thấy phòng bệnh của Thẩm Mẫn, cũng là là hơn nửa tiếng sau.

Trong phòng bệnh.

Thẩm Mẫn vẫn nằm liệt trên giường, Hạ Tinh Thần đang cầm điều khiển bật chương trình ti vi cho mẹ mình xem, nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, Hạ Tinh Thần chỉ nghĩ đó là y tá hay bác sĩ tới, cô vội vàng đặt điều khiển xuống, đi qua gian phòng nhỏ rồi đi tới mở cửa ra.

Vừa mở cửa ra, cả người bên trong lẫn bên ngoài phòng bệnh đều sững người một lúc.

Hạ Tinh Thần là người tỉnh táo lại trước, cô cau mày, bất giác muốn đóng cửa lại, chỗ này của hai mẹ con cô không hoan nghênh Lý Linh.

"Hạ Tinh Thần?" Lý Linh tỉnh táo lại, bà ta trố mắt nhìn cô rồi hỏi: "Sao cô lại ở đây?"

"Đáng ra câu này phải là tôi hỏi dì mới đúng chứ? Dì tới đây làm gì?"
Lý Linh nhìn Hạ Tinh Thần một lượt từ đầu đến chân.

Nhìn bộ dạng cô đâu có giống người bệnh cần người đưa cơm tới mấy ngày liền, giác quan thứ sáu của phụ nữ quả thật rất đáng sợ, bà ta lập tức đẩy Hạ Tinh Thần ra rồi đi vào trong phòng.

Hạ Tinh Thần muốn ngăn bà ta lại nhưng động tác của Lý Linh rất thô bạo và ngang ngược, rã ràng cô không phải đối thủ của bà ta, chẳng mấy mà Lý Linh đã đi được vào trong phòng bệnh, bà ta lập tức nhìn thấy Thẩm Mẫn đang nằm trên giường xem ti vi.

Bà ấy mặc đồ bệnh nhân, khoác thêm áo choàng bên ngoài đang ngồi dựa vào đầu giường, tóc buông xõa xuống, trông rất yếu ớt, trông bà ấy gầy rộc đi, xanh xao hơn so với nhiều năm trước, nhưng ngược lại lại có vẻ gì đó điềm đạm, đáng thương.

Mặc dù đã năm mươi tuổi nhưng nhìn Thẩm Mẫn vẫn giữ được nét dịu dàng, thùy mị vốn có.

Lý Linh vừa nhìn thấy bà ấy, bà ta không bao giờ ngờ được người được Hạ Quốc Bằng đích thân xuống bếp nấu cơm cho mỗi ngày lại là Thẩm Mẫn, vậy mà lại là bà ấy! Lý Linh đứng tại chỗ, chỉ thấy đầu óc choáng váng, trong lòng lửa giận bốc lên ngùn ngụt.


Thẩm Mẫn cũng nhìn thấy Lý Linh, bà ấy cũng thấy bất ngờ, nhưng nếu Lý Linh lòng tràn đầy căm hận thì bà lại cảm thấy nghi ngờ nhiều hơn, bà nhìn về phía con gái mình đang đi vào phòng đằng sau Lý Linh, dường như đang muốn hỏi cô rằng tại sao Lý Linh lại ở đây.

Bà không muốn gặp người phụ nữ này.

"Mẹ, mẹ ngủ trước đi." Hạ Tinh Thần đi vào, cô nhanh chóng tiến gần tới cạnh giường bệnh, gương mặt bình tĩnh, sau đó từ từ hạ giường thấp xuống.

"Tôi còn nói...!sao dạo này Hạ Quốc Bằng lại kỳ lạ như vậy!" Lý Linh vừa mở miệng, giọng điệu đã trở nên run rẩy, bà ta nhìn chằm chằm vào Thẩm Mẫn, giống như muốn đâm thủng người bà ấy: "Hóa ra là ở bên cạnh người đàn bà này! Thẩm Mẫn, bà được lắm! Bỏ đi hơn mười năm trời, tôi còn tưởng rằng bà hào phóng độ lượng, không chấp nhặt chuyện giữa tôi và Quốc Bằng, hóa ra bà cũng chỉ là loại người bên ngoài một đằng bên trong một nẻo! Giờ thấy cuộc sống của Hạ Quốc Bằng trở nên tốt đẹp, thấy chúng tôi yêu thương nhau nên mới nảy sinh lòng ghen tức, định quay về phá hoại gia đình người ta, có đúng không?"
Thẩm Mẫn nghe không rõ mấy câu chất vấn của Lý Linh, bà không hiểu sao mình đang yên đang lành trong bệnh viện lại đụng phải người phụ nữ này, nhưng bà ấy thấy Lý Linh tỏ ra ngang ngược không nói đạo lý như vậy thì cũng vô cùng tức giận.

"Mặc dù tôi không biết tại sao bà lại vô duyên vô cớ cho rằng tôi có qua lại với chồng bà, nhưng hôm nay nhìn thấy bộ dạng hùng hổ không biết liêm sỉ tới đây làm loạn này thì tôi cũng có thể đoán ra những năm qua hai vợ chồng các người chung sống thế nào! Yêu thương nhau ư? Nếu hai người thật sự yêu thương nhau thì hôm nay bà đã không phải xông vào phòng bệnh chỗ tôi nhìn gà hóa quốc rồi!" Hiếm lắm mới thấy Thẩm Mẫn nói năng nghiêm nghị như vậy, bà nói xong bèn quay ra bảo Hạ Tinh Thần: "Giúp mẹ tiễn khách, sao này đừng cho loại người này vào đây nữa, đỡ ô nhiễm không khí!"
Hạ Tinh Thần gật đầu!
Thẩm Mẫn lạnh nhạt ném cho Lý Linh một cái liếc mắt, dáng vẻ không chấp nhặt gì Lý Linh, mà thực sự cũng chẳng có gì đáng để bà phải bận lòng, đều đã qua rồi, hồi còn trẻ bà từng không cần mặt mũi níu kéo Hạ Quốc Bằng, giờ đây, bà chẳng còn muốn dây dưa gì tới bọn họ nữa.


Nhưng Lý Linh lại không nghĩ như vậy, bà ta trông thấy dáng vẻ đó của Thẩm Mẫn thì lại càng tức tối hơn.

"Thẩm Mẫn, bà còn tỏ ra thanh cao gì chứ? Không phải bà chúa ghét kẻ thứ ba sao? Giờ thì bà cũng trở thành kẻ thứ ba phá tan gia đình người khác đấy thôi! Tôi cảnh cáo bà, bà đừng có mơ có cơ hội trở về ngày xưa với Hạ Quốc Bằng!"
"Tôi không cần biết tình cảm giữa bà và Hạ Quốc Bằng có rạn nứt gì đó nhưng mong bà đừng có lôi tôi vào mối quan hệ của hai người các người!" Thẩm Mẫn mỉm cười: "Bản thân mình thấp hèn nên nghĩ cả thế giới này ai cũng thấp hèn đê tiện giống mình, đó chính là điểm ngu ngốc của bà!"
Lý Linh tức đến độ hít vào một hơi thật sâu.

"Là do tôi vu oan cho bà sao?" Đỉnh đầu Lý Linh sắp bốc khói vì tức giận rồi, bà ta bước đến cạnh đầu giường Thẩm Mẫn đang nằm, trên đầu giường vẫn còn để một chiếc bình giữ nhiệt quen thuộc, Hạ Tinh Thần cau mày lại, chỉ thấy Lý Linh vơ lấy bình giữ nhiệt rồi vứt xuống mặt đất.

"Bốp!" Một tiếng động lớn vang lên, khiến mọi người trong phòng giật mình hoảng hốt.

Hiện tại Lý Linh đã không còn có thể kiểm soát được bản thân mình nữa, bà ta chỉ tay và Thẩm Mẫn rồi lại chỉ xuống chỗ thức ăn vừa bị bắn ra tung tóe dưới mặt đất kia, ngón tay bà ta run run, giọng nói cũng không còn giữ được bình tĩnh: "Đây chính là bằng chứng! Biết không? Đây là bình giữ nhiệt mà đích thân tôi đi chợ mua cho Hạ Quốc Bằng! Hôm nào ông ấy phải tăng ca muộn, tôi sợ sức khỏe ông ấy không tốt nên luôn nấu canh mang tới cho! Nhưng mà giờ...!giờ ông ấy lại mang nó đi để phục vụ cho bà! Lại còn tự tay xuống bếp nấu đồ ăn cho bà! Thẩm Mẫn, bà giải thích sao về chuyện này?"
Thẩm Mẫn không thể ngờ được mọi chuyện lại như thế này, cả người bà ấy đờ ra, ánh mắt sợ hãi nhìn xuống đống đồ lênh láng trên sàn, trong lòng nhất thời bị kích động.

Đột nhiên sau đó khoang ngực truyền đến cơn đau thấu tim gan, bà ấy ôm ngực, thở hổn hển, sắc mặt trắng bệnh đi, Lý Linh đứng một bên cười lạnh lùng: "Giả vờ! Thẩm Mẫn, bà cứ tiếp tục giả vờ đi! Hiện giờ Hạ Quốc Bằng không có ở đây đâu! Bà giả vờ cho ai xem!"

"Lý Linh, dì nói đủ chưa?" Hạ Tinh Thần giận dữ hét lên, đồng thời vội vàng ấn chuông báo động: "Bác sĩ, làm ơn gọi bác sĩ tới đây ngay!"
Nói xong, mấy người y tá từ ngoài đi vào trong phòng bệnh, Thẩm Mẫn tạm thời ngất đi!
Hạ Tinh Thần oán giận nhìn Lý Linh, hiện giờ bộ dạng bà ta vô cùng bàng quang: "Dì có đi hay không?"
"Tôi còn muốn xem xem Thẩm Mẫn có thật sự chết đi không! Xem ra bà ta bệnh không nhẹ nhỉ?"
Hạ Tinh Thần hít sâu một hơi, không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Lý Linh, cô lấy điện thoại ở đầu giường, ấn một dãy số rồi gọi đi.

Lý Linh lập tức dự cảm không lành, bà ta nhìn chằm chằm Hạ Tinh Thần: "Cô đang làm gì vậy? Định gọi ai?"
"Alo! Ba à?" Hạ Tinh Thần vừa mở miệng nói, sắc mặt Lý Linh đã lập tức thay đổi, nhưng Hạ Tinh Thần vẫn không định dừng lại, cô tiếp tục nói: "Năm năm trước, vì một trăm triệu mà Lý Linh đã nhân lúc ba không có ở nhà bán con cho người khác, ba biết chuyện đó không? Sau đó, chuyện con sinh ra Đại Bạch, hoàn toàn là do bà ta ban tặng!"
"Hạ Tinh Thần, cô đang nói cái quái gì vậy hả?" Lý Linh hét toáng lên.

"Bà ta dùng một trăm triệu đó để đi trả nợ tiền đánh bài.

Ba, ba cũng nên suy nghĩ lại một chút, sao lại để cuộc sống trở thành như bây giờ! Vì người phụ nữ này mà ba không những phá hủy gia đình yên ấm trước kia mà còn suýt chút nữa hại chết con gái ba là con đây, sống một cuộc sống náo loạn như bây giờ, ba thấy đáng không?"
"Mày câm miệng lại!" Lý Linh hoảng rồi, bà ta giơ tay ra định cướp điện thoại của Hạ Tinh Thần nhưng đã không còn kịp nữa, Hạ Tinh Thần nói xong một tràng rồi cúp máy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi