Lão phu nhân Bạch vừa từ phòng viện trưởng Trần đi ra, đang định đi làm bước kiểm tra đầu tiên đã nghe thấy tiếng ồn ào phát ra từ phòng bệnh bên kia.
Bà tò mò nhìn sang hướng đó, chỉ nghe thấy giọng nói oang oang của một người phụ nữ vang lên: "Nếu mày mà khiến tao phải ly hôn với Hạ Quốc Bằng thì tao nhất định sẽ không bỏ qua đâu!"
"Làm phiền mọi người giúp tôi đuổi bà ta đi, sau này nếu còn gặp lại người phụ nữ này nữa thì không cần để bà ta vào phòng bệnh này đâu!" Đây lại là giọng của một cô gái trẻ, mặc dù giọng điệu có hơi tức giận nhưng vẫn khá mềm mỏng, khéo léo, rõ ràng là có sự hòa hảo, bình tĩnh hơn nhiều so với người phụ nữ trung niên lúc nãy.
Lão phu nhân Bạch là một người tò mò, bất giác đi lên đằng trước ngó đầu vào xem, vừa hay bà nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang bị bảo vệ bệnh viện lôi ra ngoài, bà ta đang ở trong tâm trạng vô cùng kích động, tóc tai, quần áo xộc xệch, chẳng ra thể thống gì, mặt mũi cau có, hình như bà ta đang cự cãi gì đó với cô gái trong phòng bệnh.
Bộ dạng này của Lý Linh, quả thật là thảm không đỡ nổi.
Thím Lâm cũng nhìn thấy, nói: "Phu nhân, đó chẳng phải người phụ nữ ban nãy ăn nói xằng bậy ngoài cổng viện sao!"
Lão phu nhân Bạch gật đầu: "Đúng vậy, chính là bà ta."
"Bệnh viện là nơi yên tĩnh, bà ta lại tới đây làm loạn, đúng thật là mất mặt quá mà!"
Trong lòng lão phu nhân Bạch hiện giờ đã sớm có nhiều suy nghĩ, thấy Lý Linh bị người ta lôi đi, bà hỏi bác sĩ bên cạnh mình: "Chủ của phòng bệnh đó là ai vậy?"
"Là khách quý của bác sĩ Phó, đích thân anh ta đưa tới đây.
Tôi nghe nói hình như là mẹ vợ của bác sĩ Phó, nhưng mà cụ thể chuyện là thế nào thì tôi cũng không rõ."
Lão phu nhân càng nhíu chặt mày lại, không cần biết đó là người thế nào với Dật Trần nhưng nếu đã có quan hệ với anh ta thì chắc chắn đó không phải người không biết đạo lý, người phụ nữ trung niên kia tới đây gây náo loạn như vậy, xem ra tính cách bà ta chẳng phải loại tốt đẹp gì, suy ra con gái bà ta cũng chẳng hơn mẹ nó là bao!
Trong lòng lão phu nhân càng lúc càng không thoải mái.
Khó khăn lắm mới đuổi được Lý Linh đi, Hạ Tinh Thần cũng chưa dọn lại đống đổ vỡ trên sàn, bèn hỏi: "Bác sĩ Cảnh, mẹ tôi sao rồi?"
"Vừa làm xong phẫu thuật, không được để tâm trạng bị kích động.
Lần sau chú ý một chút là sẽ không vấn đề gì." Cảnh Dư đáp.
"Cảm ơn, làm phiền cô rồi." Nghe Cảnh Dư nói vậy Hạ Tinh Thần mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Không phiền gì đâu." Cảnh Dư gật đầu đáp, sau đó cô ấy lấy bút ra chăm chú ghi chép tình trạng bệnh của mẹ Hạ Tinh Thần.
Hạ Tinh Thần ngoảnh lại nhìn mẹ mình, sắc mặt bà ấy vẫn tái nhợt không có chút sắc máu nào, bị Lý Linh quấy phá một trận như vậy, bà ấy đâu còn có thể tĩnh tâm dưỡng bệnh được nữa? Hạ Tinh Thần lo lắng: "Mẹ, cơ thể mẹ không được khỏe, đừng quá tức giận, về phía ba..."
"Bỏ đi, đừng nhắc đến ông ta nữa..." Thẩm Mẫn cắt ngang lời con gái mình, bà không muốn nghe dù chỉ một chữ về chuyện của Hạ Quốc Bằng, nhìn đống canh riêu vương vãi dưới sàn, trong lòng không biết nên có cảm nghĩ gì, từng là vợ chồng tình cảm sâu nặng, vậy mà giờ còn chẳng bằng chút cơm thừa canh cặn.
Hạ Tinh Thần không thể nói thêm gì nữa, cô cũng không dám nói, chỉ biết thở dài, ngồi xổm xuống thu dọn lại đống thức ăn trên nền.
Thẩm Mẫn nhìn bóng lưng con gái mình rồi đột nhiên nói: "Giờ thì mẹ đã tưởng tượng ra được những gì con phải chịu đựng từ hai mẹ con bà ta suốt mấy năm qua!"
Hạ Tinh Thần run rẩy, hóa ra trong lúc tạm thời ngất đi, mẹ cô đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện qua điện thoại vừa nãy của cô với Hạ Quốc Bằng, nhưng mà giờ vì không muốn mẹ lại bị kích động nên cô không nhắc lại nữa.
Cô chỉ đành an ủi: "Mẹ yên tâm đi, bình thường mẹ con nhà họ quá đáng một chút nhưng bây giờ họ không dám làm vậy với con nữa rồi."
Lần trước Bạch Dạ Kình đã cho bọn họ một bài học, lần này ba cũng biết chuyện năm năm trước, chắc chắn Lý Linh sẽ không thể yên ổn mà sống được đâu.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh có người nào đó đẩy vào.
Hạ Tinh Thần lập tức ngừng động tác, bất giác ngẩng đầu lên nhìn, người vừa vào đây là một lão phu nhân vô cùng đẹp lão, bà mặc một bộ đồ màu xanh lam nhạt, dáng vẻ chỉn chu, thanh thoát, bà đi vào trong, ánh mắt cũng đang tìm kiếm Hạ Tinh Thần.
"Lão phu nhân, xin hỏi bà là ai thế ạ?" Hạ Tinh Thần đứng dậy, vô cùng lễ phép hỏi thăm.
Y tá trong phòng nghe thấy cô hỏi vậy cũng bất giác nhìn về phía cửa, vừa nhìn thấy lão phu nhân thì tất cả mọi người đều đứng hết cả dậy, hai tay đan chéo nhay, cúi người chào rất cung kính: "Phu nhân!"
Cảnh Dự cũng hơi gật đầu khéo léo: "Phu nhân."
"Ừm, mọi người cứ làm việc của mình, đừng để ý tới tôi, tôi vào trong thăm một lát." Lão phu nhân Bạch đáp, Hạ Tinh Thần không rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng cô đoán lão phu nhân này có thân phận không hề tầm thường.
Dường như lão phu nhân Bạch cũng phát hiện ra ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm của Hạ Tinh Thần, lúc này bà mới nhìn sang cô: "Cô gái, tôi muốn hỏi cô một chuyện, cô quen người phụ nữ lúc nãy bị bảo vệ lôi đi hả?"
"Vâng, cháu biết." Hạ Tinh Thần gật đầu, cô không ngờ lão phu nhân này lại là vì Lý Linh nên mới vào đây.
"Bà ta nói với tôi rằng bà ta là phu nhân nhà họ Hạ, là thật sao?"
"..." Hạ Tinh Thần chưa trả lời lại ngay, cô quay lại nhìn mẹ mình, Thẩm Mẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì nhưng trong lòng bà lại cảm thấy thật đau đớn khổ sở, có lẽ cũng chỉ có mình bà hiểu được cảm giác này.
Hạ Tinh Thần thở dài, gật đầu: "Đúng vậy, bà ta là bà chủ nhà họ Hạ."
"Vậy chồng bà ta là thị trưởng Hạ sao?"
"...!Vâng."
Hạ Tinh Thần không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, cô hỏi: "Phu nhân, bà có chuyện gì sao?"
"À, đúng." Lão phu nhân cũng nhìn ra Hạ Tinh Thần có hơi không được tự nhiên, nhưng bà vẫn muốn hỏi cho rõ ràng: "Vừa nãy lúc ở cửa tôi có nghe thấy hai người nói chuyện, nói là mấy năm nay cô đã chịu không ít sự ức hiếp của hai mẹ con bà ta, cho nên, cô còn quen cả con gái bà ta sao?"
"Vâng, cháu biết." Hạ Tinh Thần thẳng thắn trả lời.
"Vậy tính tình con gái bà ta như thế nào? Có điều có một người mẹ như bà ta, tôi đoán, chắc tính các cũng chẳng ra gì." Lão phu nhân thật sự không ưa nổi Lý Linh, nhìn cách nói năng và cử chỉ của bà ta là có thể biết con người bà ta thế nào.
Hạ Tinh Thần cũng chẳng thích hai mẹ con Lý Linh và Hạ Tinh Thần, để nói về bản tính của hai người bọn họ thì có mà nói một ngày một đêm vẫn không hết, quá nhiều tội lỗi.
Nhưng trước mặt một người lạ như lão phu nhân đây, cô không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn bà một cái.
Lão phu nhân biết cô khá dè dặt với mình, thế là bà bèn tự nhiên kéo tay Hạ Tinh Thần ngồi xuống ghế sô pha, dáng vẻ thật lòng muốn tâm sự: "Thật ra, tôi nói thật với cô vậy, tôi cũng là lần đầu gặp phu nhân họ Hạ này, tôi cũng chưa từng gặp mặt con gái bà ta."
Hạ Tinh Thần cũng không hỏi nhiều, cô chỉ yên lặng tiếp tục nghe lão phu nhân nói.
"Nhưng mà...!con trai tôi, không biết thế nào, trên đời này bao nhiêu phụ nữ như vậy, nó có thể chọn ai thì chọn, vậy mà lại mắt mù đi yêu con gái bà ta!"
Hạ Tinh Thần nghe thấy vậy thì lập tức hiểu ngay, hóa ra là như vậy, Hạ Tinh Không cũng là cô gái xinh đẹp, hát hay múa giỏi, dáng người thon thả kiều diễm, tuy rằng tính cách không được tốt cho lắm nhưng cũng có rất nhiều người theo đuổi cô ta..