Trong giọng nói của cô, mang theo sự tức giận, uất ức, thậm chí, còn có sự chua xót.
Lời vừa ra khỏi miệng, giọng điệu đã thay đổi đi rất nhiều.
Bạch Dạ Kình nheo mắt lại, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô một lúc lâu, rồi mới nói: “Hạ Tinh Thần, em có biết, lời nói này của em, tràn ngập mùi giấm chua hay không?”
Cô hơi giật mình, lông mi run rẩy.
Tràn ngập mùi giấm chua…
Cô không muốn thừa nhận, nhưng mà, lại không phản bác được.
Cô đứng dậy, muốn rời đi.
Bạch Dạ Kình giữ eo của cô lại, ấn cô xuống: “Em nói những thứ này với tôi, là muốn danh phận của em, hay là muốn danh phận của con?”
“Tôi không có.” Cô cắn môi: “Là do anh chất vấn tôi trước, huống chi, hai chữ danh phận này… Tôi nào dám nghĩ tới, anh là Tổng thống, mà tôi là ai, anh là người cao không thể với tới, còn tôi chỉ như hạt bụi trôi nổi giữa dòng đời.
Dùng lời của mẹ anh nói, chỉ cần tôi có chút tự ái, biết tự trọng, thì không nên dây dưa với anh.”
Cô đang say.
Mượn hơi cồn, nói ra tất cả những điều chất chứa trong lòng.
Anh cau mày.
Mẹ của anh? Hai người bọn họ đã gặp mặt nhau lúc nào?
“Huống chi, bây giờ anh đã cùng Lan Diệp ở cùng một chỗ, anh không nên suốt ngày xuất hiện ở trước mặt tôi, trêu chọc tôi, làm náo loạn lòng tôi nữa.”
Nói xong, cô không thể kìm được, nước mắt cứ như vậy rơi xuống.
Giống như là nói ra hết khổ sở của mấy ngày qua ra ngoài.
Một khi đã nói ra khỏi miệng, thì không nhịn được nữa.
Cô từ trên người anh đứng dậy, bực tức đi tới cửa, kéo cửa ra, nhìn chằm chằm vào anh: “Anh đi ra ngoài nhanh lên, đi ra ngoài, sau này cũng đừng trở lại nữa.”
Cô học giọng điệu ngày đó của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng.
Nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.
Cô quật cường giơ tay lên lau đi, nhưng nước mắt lại lập tức chảy xuống.
Bạch Dạ Kình đi ra tới cửa, nhưng anh lại không đi ra ngoài, mà đứng yên ở đó, từ trên xuống dưới, bình tĩnh nhìn cô.
Ánh mắt kia, mang theo vẻ thăm dò, giống như là muốn nhìn thấu cả người cô vậy.
Hạ Tinh Thần không thích như vậy, bị anh nhìn mà có chút tức giận, giậm chân: “Anh có đi hay không?”
“Hạ Tinh Thần, có phải là em đang ghen hay không?”
“Tôi không có.”
Bạch Dạ Kình ép tới gần cô, ngón tay dài đặt dưới cằm của cô, nâng mặt của cô lên.
Để cho mắt của cô, đối diện với anh: “Vậy em có biết hay không, tôi đang ghen!”
Cô ngẩn người.
Cái gì gọi là anh đang ghen?
Anh chăm chú nhìn cô, nghĩ đến chuyện tồi tệ của cô cùng với Dư Trạch Nam, lửa giận trong mắt lại như trào dâng.
Anh cúi đầu, lần tìm đôi môi của cô, nặng nề hôn xuống.
Cô ‘A.’ lên, muốn đẩy anh ra, lại bị một tay của anh giữ chặt rồi kéo hai tay của cô ra sau lưng.
Bạch Dạ Kình vừa hôn vừa cắn, lúc nụ hôn rơi vào bên tai của cô, thì oán giận hỏi: “Em là người phụ nữ của tôi, lại nói chuyện yêu thương với Dư Trạch Nam, Hạ Tinh Thần, rốt cuộc thì em đặt tôi ở vị trí nào?”
Anh không hỏi còn đỡ, vừa hỏi ra lời, thì trong lòng của Hạ Tinh Thần lại cảm thấy chua xót.
“Phụ nữ của anh nhiều như vậy, còn để ý đến chuyện tôi nói yêu thương với ai làm gì, anh có thể hôn Lan Diệp, tại sao tôi lại không thể kết giao bạn bè với Dư Trạch Nam?”
Bạch Dạ Kình cau mày: “Tôi hôn Lan Diệp lúc nào?”
“Anh làm lúc nào thì trong lòng anh rõ nhất, lại nói, tôi yêu đương với Dư Trạch Nam lúc nào?”
“Tôi không đếm.” Giọng điệu của anh trầm thấp, lộ ra vẻ nguy hiểm: “Hạ Tinh Thần, tôi ghét nhất là người khác hiểu lầm tôi, nếu như hôm nay em không giải thích rõ ràng với tôi, thì em cứ chờ coi…”
“Căn bản là không cần tôi nói…” Hạ Tinh Thần đẩy anh ra, cô cầm lấy túi của mình, từ bên trong lấy điện thoại di động ra.
Trực tiếp mở email, những hình ảnh kia, lập tức hiện ra.
Cô tùy ý đưa cho Bạch Dạ Kình, Bạch Dạ Kình liếc nhìn, ánh mắt anh trở nên u ám hơn.
Lan Diệp đã tính kế anh…
“Bây giờ thì biết rồi chứ?” Thấy anh nhìn hình mà không trả lời được lời nào, tâm trạng của Hạ Tinh Thần cũng không tốt hơn chút nào, sương mù đang bao phủ trong tim lại càng dày đặc hơn.
Cô hoàn toàn không chú ý tới, thời khắc này, cô giống như người bạn gái đang cực kỳ ghen tuông.
Nhưng mà, thật ra thì cô có thân phận gì để ghen tuông chứ, trừ Đại Bạch, thì giữa bọn họ cũng không có bất kỳ quan hệ nào.
Khi cô muốn giật lại điện thoại di động lại, Bạch Dạ Kình không chịu, anh cầm điện thoại đung đưa ở trước mặt cô: “Chỉ vì những hình ảnh này, mà em chạy đi cắm sừng tôi?”
“Anh nói bậy nói bạ gì đấy, ai cho anh đội nón xanh?” Hạ Tinh Thần giận đến nỗi nước mắt cũng quên cả rơi.
Rõ ràng là anh có lỗi trước, người này, lại tự tin chạy tới chất vấn cô.
Bạch Dạ Kình bấu vào vai cô, kéo cô tới: “Rốt cuộc là cái lỗ tai nào của em nghe tôi nói muốn kết hôn vời Lan Diệp?”
“…” Cho nên, đây coi như là chối bỏ sao?
“Em nhìn mấy bức ảnh này xem, là tôi hôn cô ta sao?”
“…” Hạ Tinh Thần há hốc mồm, muốn nói gì đó, nhưng mà, cô phát hiện mình lại không nói ra được.
Quả thật cô không nhìn thấy anh hôn cô ta.
“Nói không được?”
Cô im lặng như trước.
Ánh mắt sâu thẳm của anh chăm chú nhìn cô: “Em còn dám nói, không phải em đang ghen?”
“Tôi không có.”
Chỉ ba chữ đơn giản, nhưng tràn đầy chột dạ.
Bạch Dạ Kình không muốn nói nhảm với cô nữa, một tay giữ sau ót của cô, nâng mặt của cô lên, không nói lời nào mà hôn xuống.
Hạ Tinh Thần vùng vẫy, nhưng mà giãy giụa cũng vô tác dụng, nước mắt càng chảy càng nhiều.
Đúng vậy, cô thừa nhận, là cô đang ghen.
Cô không có cách nào mắt điếc tai ngơ làm như không nhìn thấy, không nghĩ tới.
Tất cả mọi thứ xung quanh anh, bao gồm cả xung quanh cô, đều không ngừng nhắc nhở cô rằng, nếu cô cứ cố đi về trước, thì chỉ như thiêu thân lao vào lửa, sớm muộn gì cũng có ngày bị cháy sạch tan thành mây khói.
Cô không thể làm như mình không sợ được.
Cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà, môi lại bị anh hôn, không tránh thoát.
Kế tiếp, cửa vốn bị cô mở ra liền bị anh một chân thật mạnh đá vào.
Hạ Tinh Thần trong đầu đần độn, bị anh hôn, càng ngày càng thất điên bát đảo.
Nhưng anh lại không thỏa mãn như vậy, dùng sức một cái lập tức đem cô ấn lên trên tường...!
Anh hỏi cô: “Còn dám gần gũi với Dư Trạch Nam như vậy nữa hay không?”
Hạ Tinh Thần khóc, không chịu khuất phục.
Bạch Dạ Kình cũng không để cho cô thoải mái, nghĩ hết biện pháp dày vò cô.
Cô siết chặt tay đấm anh, cắn anh, đẩy anh, nhưng làm thế nào cũng không thể khiến cho anh nhúng nhích được.
“Bạch Dạ Kình, anh chính là một kẻ khốn kiếp, chỉ biết khi dễ người khác.”
“Tên đó có khi dễ em như vậy hay không?” Thậm chí anh còn không muốn nhắc tới ba chữ Dư Trạch Nam.
“Trừ anh ra, những người đàn ông khác đều không đáng hận như anh vậy.” Cô giận đến nỗi in hằn hai dấu răng ở trên cổ của anh.
Dù sao, không phải anh nói cô thích nhất là cắn người hay sao, bây giờ ngoài ngực và xương quai xanh, cô lại thêm một chỗ.
Bạch Dạ Kình cảm thấy mình có chút biến thái.
Anh lại thích mình bị cô cắn như vậy, thích cô đem dấu vết của cô lưu tại trên người mình.
Đương nhiên, vì đáp trả cô, anh trực tiếp ở trên cổ cô để lại mấy dấu hôn ái muội..