Hạ Tinh Thần muốn trốn, Bạch Dạ Kình không cho cô cơ hội để trốn.
Dáng vẻ như vậy nếu để người khác thấy được, cô không phải phải xấu hổ chết hay sao? Hơn nữa, ngày mai còn đi họp phụ huynh.
Cuối cùng, Bạch Dạ Kình muốn cô ở đại sảnh, kết quả lên trên giường còn giày vò cô một trận.
Hạ Tinh Thần cuối cùng hoàn toàn vô lực, chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm.
Sức lực của anh vô cùng tốt.
Cả buổi tối muốn cô mấy lần.
Hạ Tinh Thần cảm thấy cả người bủn rủn, phần dưới eo dưới cứ như không phải của mình, đến cuối cùng, cô chỉ cảm thấy bị người này ôm lấy, nặng nề ngủ.
Cho dù là ngủ, tay người kia vẫn bám chặt lấy hông cô, vành tai bị cắn nhẹ, dù ngủ cũng không có buông ra.
Hôm sau, nghe được âm thanh loạt xoạt, mí mắt nặng nề của Hạ Tinh Thần hé ra đã nhìn thấy Bạch Dạ Kình đang xốc chăn lên rời giường.
Anh thuận tay kéo góc màn lại, Hạ Tinh Thần nhìn lướt qua bên ngoài.
Bên ngoài, một mảnh sương sớm mùa đông bao phủ, trời còn chưa sáng anh, xa xa có thể nhìn thấy đèn đường chiếu xuống.
Sớm như vậy anh đã đi đâu rồi?
Hạ Tinh Thần vốn muốn hỏi, nhưng cả người cứ như rã rời ra, trong lòng hơi tức giận.
Nhéo mình một cái, quay lưng về phía anh, không hỏi.
Lãnh Phi gọi điện thoại tới, Bạch Dạ Kình bảo anh ta chờ dưới lầu.
Rửa mặt xong, anh từ phòng tắm đi ra, ăn mặc chỉnh tề đi tới cửa phòng ngủ.
Hạ Tinh Thần cuối cùng cũng không nhịn được, ôm chăn nửa ngồi trên giường: “Hôm nay họp phụ huynh.”
Bước chân Bạch Dạ Kình dừng lại một chút, anh quay đầu vừa thắt cà vạt vừa ngẩng đầu nhìn cô: “Em dám để người khác đến họp phụ huynh xem.”
Rõ ràng giọng điệu vẫn lạnh nhạt trước sau như một nhưng ánh mắt phóng tới lại khiến Hạ Tinh Thần rụt cổ lại, lấy chăn bao chặt mình.
Người này đúng là giỏi uy hiếp! Cô có cảm giác nếu chính mình thật sự để Dư Trạch Nam đưa đi, anh sẽ bóp chết cô.
Đương nhiên, cô sẽ không ngốc đến mức đi khiêu chiến giới hạn của anh.
Tối hôm Hạ Đại Bạch gọi một tiếng ba đã kích thích anh rồi.
Đến tận bây giờ, trên tay rõ ràng còn bị thương quấn băng gạc.
Tối hôm qua Hạ Tinh Thần vốn muốn hỏi vết thương của anh, nhưng lúc anh giở trò trên người cô giống như không sao, chắc cũng không nghiêm trọng lắm.
Bạch Dạ Kình ra ngoài luôn.
Cho nên anh vẫn chưa nói có đi hay không.
Hạ Tinh Thần cảm thấy mình không nên ôm chờ mong, trường hợp như vậy, anh xuất hiện quả thật không có khả năng.
Cô phiền muộn, không biết nên giải thích với Hạ Đại Bạch thế nào.
Tình huống ngày hôm qua rõ ràng thằng bé đã đau lòng.
Hạ Tinh Thần suy nghĩ linh tinh, vừa nhìn đồng hồ mới thấy có hơn sáu giờ, cuối cùng đơn giản cái gì cũng không suy nghĩ, trùm chăn nằm ngủ tiếp.
Trong chăn vương vấn hơi thở của cô và anh.
Tuy người đã đi rồi, nhưng một bên giường còn lưu lại độ ấm của anh.
Hạ Tinh Thần co người nằm sang bên của anh ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào gối của anh.
Cô nhớ tối hôm qua anh nói ghen, nhớ anh nói chuyện của mình và Lan Điệp.
Thở dài.
Tối hôm qua, cô nên hỏi anh cho kỹ.
Ví dụ như chuyện anh nói anh ghen.
Bên kia.
Lúc Bạch Dạ Kình xuống dưới lầu, Lãnh Phi sớm đã mở cửa xe chờ.
Bạch Dạ Kình khom người đi vào, anh cởi áo khoác trên người, thuận tay khoác ở một bên.
Lãnh Phi liếc mắt một cái đã thấy cà vạt anh đeo trên cổ.
Chiếc đeo ngày tổ chức hôn lễ cùng Tống Duy Nhất đã anh ném đi, sau lại nhiều lần vất vả tìm trở về.
Nhưng thời gian này lại không thấy anh đeo.
Bây giờ lại đeo trên cổ, đây là ý gì?
Lãnh Phi đắn đo.
Tầm mắt nhìn thấy dấu răng trên cổ anh, ý nghĩ trong lòng lập tức được xác nhận.
“Nhìn cái gì?” Bạch Dạ Kình đang nhìn ipad, đầu cũng không nâng lên.
Nhưng theo giọng nói, Lãnh Phi nghe ra không phải loại nặng nề mấy hôm trước.
“Hôm nay tâm trạng ngài rất tốt thì phải?” Cả người Lãnh Phi đều thả lỏng rất nhiều.
“Tàm tạm.”
Tuy nói vậy nhưng khóe môi kia còn cong cong ý cười.
Lãnh Phi thử hỏi: “Dấu răng trên cổ ngài có phải xử lý hay không?”
Bạch Dạ Kình nâng tay chạm vào dấu vết trên cổ.
Nghĩ đến trên cổ trên người cô cũng lưu lại dấu hôn của anh, nhớ tới vẻ mặt vừa thẹn thùng vừa tức giận của cô, sắc mặt dịu dàng hơn hẳn, chỉ nói: “Không cần.”
Không cần!
Lãnh Phi lo lắng: “Như vậy nếu để cho người theo đảng phái khác nhìn thấy lại nói lung tung.”
“Nam hoan nữ ái là chuyện bình thường.
Nếu tôi không gần nữ sắc thì lại ra vẻ quá rồi.”
Tổng thống cũng chỉ là người bình thường thôi.
.
Ngôn Tình Hay
Ngài Tổng thống nói vậy, Lãnh Phi cũng không nói gì nữa.
Có điều, xem ra, từ hôm nay trở đi, cả khu nhà của tổng thống đều trời quang mây tạnh.
Đây đúng là một tin tức tốt.
Hạ Tinh Thần ngủ thẳng đến hơn tám giờ, cô thức dậy làm bữa sáng, cô dặn trước với Ngô Khung trực tiếp đưa thằng bé đến trường học, sau đó cô tự lái xe qua.
Mới vừa cúp điện thoại của Ngô Khung, Dư Trạch Nam lập tức gọi tới.
Hiển nhiên anh ta cũng say rượu một đêm vừa tỉnh lại, nói chuyện còn mơ mơ màng màng, nhưng vẫn chưa quên chuyện đã đồng ý với Hạ Đại Bạch hôm trước: “Cần tôi qua không, bây giờ tôi lập tức rời giường tắm rửa.”
“Không cần.”
“Vậy làm sao được, chỉ mình em?”
“Chỉ có thể như vậy.”
Dư Trạch Nam biết cô không muốn đi cùng mình, anh ta cũng không phải là người không biết điều, cũng không miễn cưỡng cô nữa, chỉ hỏi: “Thằng bé có buồn không?”
“Tôi còn chưa gặp nó, lát tới trường rồi nói sau.”
“Em an ủi thằng bé cho tốt.
Ngày hôm qua như vậy, thoạt nhìn nó có vẻ rất khó chịu.”
“Tôi biết.” Hạ Tinh Thần cảm thấy việc an ủi thằng bé, chắc phải để Bạch Dạ Kình tự mình đi nói rõ với nó.
“Nếu thật sự không cần đến tôi thì tôi tiếp tục ngủ đây.” Dư Trạch Nam lười biếng ngáp một cái muốn đi ngủ.
Cô nhớ ra một chuyện, vội mở miệng: “Cậu Dư, sau này anh uống ít rượu thôi, tôi thấy anh uống nhiều chẳng những phát điên còn có chứng đoán mò không nhẹ!.”
“Đoán cái gì?” Dư Trạch Nam cười xấu xa: “Không phải tôi nghĩ em là bạn gái tôi, còn làm chuyện không nên làm gì đó với em đấy chứ?”
Hạ Tinh Thần liếc mắt xem thường.
Người này căn bản không đứng đắn.
Cũng khó trách tối qua lại nói lung tung như thế!.