TỔNG TÀI KHÔNG NHẬN RA VỢ MÌNH

Chương 274

“Thả nhanh thì có phải được rồi không?” Lê Nhược Vũ đặt ly rượu không lên chiếc bàn bên cạnh, chuẩn bị quay người rời đi.

Lục Tố vô cùng tức giận, tức đến dậm chân, lau rượu trên mặt mấy lần, lớp trang điểm cũng bị lem nhem.

Cô ta không cam tâm bị bắt nạt như thế, nổi giận đùng đùng giữ chặt cô, đưa tay ra muốn tát lên mặt cô.

Nhưng cái tát kia không bao giờ hạ xuống được bởi vì có một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay cô ta, làm cho cô ta không thể nào động đậy được.

Quay đầu nhìn lại, người đó lại là Lâm Minh.

Ngoại trừ Lê Nhược Vũ, Lâm Minh đối với người phụ nữ khác đều rất không kiên nhẫn, đặc biệt là sau khi được chứng kiến sự vô sỉ của Lê Nhã Tuyết, trông thấy loại phụ nữ không thể nói chuyện cùng như thế này đều buồn nôn như thấy cứt chó.

Loại phụ nữ này, càng cho cô ta mặt mũi, cô ta càng ngang ngược kiêu ngạo.

Cách đối phó với loại người này cũng chỉ có một, chính là một chút mặt mũi cũng không cho, hung hăng dẫm bọn họ dưới chẫn, để loại người chết tiệt này không làm hại đến người khác nữa.

“Tổng, tổng giám đốc Lâm… Anh làm đau tôi”

Lâm Minh không có thói quen thương hoa tiếc ngọc, tay vẫn không buông ra, ngược lại còn vặn ngược cổ tay của cô ta lại, cái tát kia cuối cùng lại rơi xuống đúng mặt Lục Tố.

Một tiếng “chát” nặng nề thanh thúy vang lên.

Lục Tố bụm mặt không dám nói lời nào, nhưng Lâm Minh lại không định dễ dàng buông tha cho cô ta như thế.

Lâm Minh nặng nề mở miệng: “Vừa rồi cô nói với em ấy mấy câu?”

Lục Tố mặc dù không hiểu rõ vì sao anh lại hỏi như vậy, nhưng vẫn cẩn thận nhớ lại một chút: “Bốn năm câu gì đó.”

Lâm Minh lười đánh cô ta: “Năm cái tát, tự mình tát đi”

Lục Tố mở to hai mắt, không thể tin được.

“Chỉ vì mình tranh-cãi với Lê Nhược Vũ mấy câu mà muốn tát mình? rốt cuộc người đàn ông này cưng chiều Lê Nhược Vũ đến mức nào chứ!”

Lục Tố ôm mặt, mãi một lúc lâu sau cũng chẳng nhúc nhích.

Tự tát mình trước mặt tất cả mọi người thì chẳng.

khác nào vứt hết tôn nghiêm của cô ta xuống đất, cô ta không muốn làm như vậy.

Nhưng anh chẳng thèm cho cô ta một chút mặt mũi nào: “Nếu cô không tự ra tay được thì để tôi gọi bảo vệ tới.”

“Không! Tôi tát, tôi tát!” Bảo vệ toàn là đàn ông, lực tay mạnh hơn mình nhiều.

Lục Tố chỉ có thể lựa chọn tự tát mình, giơ tay lên tự tát mình vài cái.

Mặc dù cô ta tát không mạnh, không đến nỗi quá đau, nhưng cô ta càng cảm thấy bị sỉ nhục.

Sau này cho dù là ai thì sẽ có thêm lý do để cười nhạo mình, thậm chí kể cả lúc ba mẹ đi giao thiệp với người khác cũng sẽ bị đem ra làm trò cười vì mình.

Cuối cùng cô ta cũng đã hiểu ra, vốn dĩ bọn họ không thể đắc tội vối Lệ Nhược Vũ, bởi vì Lâm Minh yêu cô bảo vệ cô, cô chính là báu vật, không ai được phép đụng vào, nếu không sẽ phải chịu kết cục thê thảm giống như Lưu Ly.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi