TỔNG TÀI LẠNH LÙNG PHU NHÂN VÔ TÂM

Mộc Thanh Tuyết nhìn con trai, đôi mắt ánh lên một vẻ kiên định. Trong lòng bỗng chốc xốn xang, cô cười rạng rỡ nắm tay con trai.

"Bảo bối đúng là món quà ý nghĩa nhất ông trời ban cho mẹ."

Khải Minh Kiệt đứng ở chân cầu thang, tựa lưng vào tường. Vừa nãy con trai chạy xuống với mẹ trước, hắn xuống đến noi hai mẹ con đang trò chuyện không tiện xen ngang.

Tự ngẫm lại thì, tuy Mộc Minh Quân vẫn còn bé, nhưng đã có suy nghĩ san sẻ trách nhiệm lớn lao với mẹ, quả thật đứa nhóc này yêu mẹ mình rất nhiều.

Hắn là trụ cột trong gia đình, không thể vô dụng đến mức để vợ con chịu khổ như vậy.

Khải Minh Kiệt lướt nhanh tới, chớp mắt đã đứng say lưng Mộc Thanh Tuyết. Hắn cúi xuống ôm lấy eo cô từ đằng sau, hai thân thể cách nhau một lưng ghế.

Hắn kề hai khuôn mặt vào với nhau. "Việc của hai người là vui vẻ, mọi chuyện còn lại để anh lo."

Mộc Minh Quân nhìn bố, người đàn ông từng khiến cậu có ý nghĩ sẽ hận hắn suốt đời đã một lần nữa thay đổi quan niệm của cậu.

Khải Minh Kiệt nhìn con trai mỉm cười, dịu dàng gần gũi. Hai bố con rất hay xích mích dù là những chuyện nhỏ nhặt nhất, tuy nhiên mối quan hệ không vì vậy mà rạn nứt. Hơn nữa, giữa bọn họ, còn có một sợi keo gắn kết, người phụ nữ trong gia đình là tuyệt đối.

Cảm giác được yêu thương là  như thế nào? Là khi có người nói với bạn, không gì quan trọng hơn việc khiến bạn hạnh phúc.

Mộc Thanh Tuyết tự nhận thức được bản thân rất may mắn, được những người xung quanh yêu thương, lo lắng, bảo vệ.

Đối với cô, cuộc đời này có ba người đàn ông quan trọng.

Một là bố.

Hai là chồng.

Ba là con trai.

Thật mừng khi biết bản thân còn những trụ cột này bên cạnh đứng bên cạnh.

Tòa lâu đài nhỏ mang tên cuộc đời của cô từng chỉ có một chiếc cột chống cự. Sau khi trải qua những trận phong ba bão táp, Mộc Thanh Tuyết quyết tâm sẽ không để nó sụp đổ một lần nữa.

Mộc Thanh Tuyết mỉm cười, kéo cả hai bố con lại gần khuôn mặt mình.

Khải Minh Kiệt và Mộc Minh Quân mỗi người nhận được một nụ hôn. Ngắm nhìn hào quang tỏa ra từ nụ cười của Mộc Thanh Tuyết, thật là không cho phép được rời mắt mà.

.....

Chiều tới, Mộc Thanh Tuyết nhân lúc hai bố con đang ngủ lén lút ra khỏi nhà. Xui xẻo thay, Khải Minh Kiệt tỉnh dậy ngay khi nghe thấy tiếng cửa phòng cô mở ra.

Quan sát quá trình người vợ tương lai chuẩn bị không nói không rằng rời khỏi nhà, Khải Minh Kiệt nhíu mày lại. Cô nhóc này lại đi đâu vậy?

Bỗng Mộc Minh Quân xuất hiện ngay bên cạnh hắn, cũng tì tay vào lan can quan sát Mộc Thanh Tuyết vừa bước chân ra khỏi nhà.

"Không biết đang giấu cái gì."

Khải Minh Kiệt gật gù, "Ừm, giấu cái gì..."

Bỗng hắn giật bắn mình, "Con dậy từ lúc nào?"

Đón nhận ánh mắt khinh thường của con trai, Khải Minh Kiệt bất mãn. "Sao nào?" Mộc Minh Quân lắc lắc đầu bất lực. Chẳng lẽ trực giác của hắn kém tới mức không cảm nhận được cậu theo dõi từng động tác của hắn nãy giờ sao?

Cậu nhóc xua xua tay. "Bỏ qua đi. Giờ có một câu hỏi này." Cậu nhóc chỉ tay ra cửa chính. "Cục cưng đi đâu?"

Khải Minh Kiệt nhún vai. "Gặp bạn bè?"

"Cả bốn người đều đang bận việc."

"Bạn bè khác?"

"Không có."

Khải Minh Kiệt bắt đầu bị lay động. "Công việc?"

"Hoàn toàn ổn." Cậu thường xuyên xem mẹ làm việc, hơn nữa, nếu công ty có bất cứ chuyện gì, không mẹ thì bác, ai cũng sẽ than vãn với cậu.

Hắn nghĩ ngợi một hồi. Đi mà không báo trước, lén lén lút lút, chỉ có thể là một điều thôi. "Việc riêng."

Mộc Minh Quân gật đầu. "Mẹ chỉ ra ngoài khi có ba việc, chuyện công, bạn bè và việc riêng."

"Gần đây mẹ hay ra ngoài, nhiều lí do, nhưng khi về đều rất mệt mỏi, đứng cũng không nổi."

Qua lời nói của con trai, Khải Minh Kiệt vốn không suy nghĩ gì về việc Mộc Thanh Tuyết rời đi âm thầm bỗng trở nên đa nghi.

Trí tưởng tượng bắt đầu thăng hoa, trong đầu hắn giờ đang là hàng loạt tình huống khác nhau. Nhỡ như thật sự có việc không thể nói? Hay là đang có bí mật động trời?

Thấy Khải Minh Kiệt đấu tranh tâm lí dữ dội, Mộc Minh Quân bên cạnh thêm mắm thêm muối.

"Tôi... Con sẽ đi xem đấy. Bố có đi không?"

Hai bố con nhìn nhau một lúc. Sau một hồi mặt đối mặt, cả hai người ngay lập tức chạy vụt xuống cầu thang.

Chiếc Mercedes màu đen phóng đi trên mặt đường, Mộc Minh Quân không lâu sau đã tra được vị trí của mẹ. Khải Minh Kiệt nhận thông tin, giữ khoảng cách tối thiếu với chiếc xe của Mộc Thanh Tuyết.

Trước cửa một căn biệt thự nhỏ cách trung tâm thành phố hơn một cây. Nơi đây hoang vắng, tuy nhiên xung quanh nhiều cây cối. Căn biệt thự ẩn mình giữa muôn vàn thực vật.

Mộc Thanh Tuyết tiến tới bấm chuông, Khải Minh Kiệt và Mộc Minh Quân chăm chú theo dõi. Vì bị tán cây chắn mất tầm nhìn, ngồi trong xe không thể nhìn thấy rõ được khuôn mặt. Nhưng qua ngoại hình bên ngoài, có thể chắc chắn một điều, đó là một người đàn ông.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi