Chương 288
Nhưng mà, điều này cũng khơi gậy chút không cam lòng của Hứa Thần Nhất… Tô Lương Mặc chưa từng thất bại bao giờ, cho dù đọ sức với ai, thách đấu cái gì, Tô Lương Mặc, cậu ấy chưa bao giờ thua!
Anh ta muốn nhìn thấy Tô Lương Mặc thua một lần.
Thằng nhãi Tô Lương Mặc này sống quá mức hoàn hảo, có đôi khi không còn không giống con người… Hứa Thần Nhất lén lút véo vào chân của mình, anh ta muốn xem “chiến thần bất bại” kia thua một lần!
“Di chứng sau khi thôi miên của mỗi người là không giống nhau, tớ sao biết được cậu đã gặp chuyện gì chứ!” Hứa Thần Nhất nói: “Cậu có thể nói một cách cụ thể cho tớ biết cậu đã gặp chuyện gì, có lẽ tớ có thể phân tích cho cậu nghe”
Tô Lương Mặc không vội vàng đem chuyện đã quấy nhiễu mình nói ra, ngược lại anh dùng đôi mắt thâm sâu của mình nhìn chằm chằm vào Hứa Thần Nhất. Qua một hồi lâu sau Tô Lương Mặc mới thản nhiên thu hồi lại tâm mắt, đem các loại cảm xúc của bản thân đối với Lương Tiếu Ý kế cho Hứa Thần Nhất.
Hứa Thần Nhất vừa nghe liền cong khóe môi, nhìn về phía người đàn ông đối diện… Không nghĩ tới người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo như Tô Lương Mặc cũng có lúc rơi vào lưới tình. Người anh em này của anh ta tuy rằng IQ rất cao nhưng không ngờ rằng EQ lại thấp hơn cả dự đoán của anh ta!
Vốn chỉ cho rằng Tô Lương Mặc không quá nhạy bén trong chuyện tình cảm, nhiều nhất cũng chỉ là EQ thấp… Chậc, bây giờ Hứa Thần nhất thu hồi lại suy nghĩ lúc trước của mình, người anh em này của anh ta chính là loại người IQ cao bao nhiêu thì EQ âm bấy nhiêu!
Hứa Thần Nhất xuất thân trong gia đình thư hương, nhìn bên ngoài có vẻ rất tao nhã cao quý, nhưng có lẽ Tô Lương Mặc cũng không thể nào tưởng tượng nổi rằng thăng bạn thân này của mình chỉ vì một chút không cam lòng, muốn khiến anh thất bại một lần mà nói dối trắng trợn như vậy.
Hứa Thần Nhất cũng không nghĩ tới, chỉ vì một lần đùa dai của mình lại khiến Lương Tiểu Ý trả giá nhiều như vậy.
“Vấn đề của cậu tớ đại khái hiểu rõ rồi. Cậu nói, rõ ràng cậu nên căm hận Lương Tiểu Ý, giày vò cô ấy nhưng trong lúc vô ý lại quan tâm cô ấy, đối xử tốt với cô ấy, đúng không?” Hứa Thần Nhất nói xong, Tô Lương Mặc khẽ gật đầu theo, coi như trả lời câu hỏi của Hứa Thần Nhất. Hứa Thần Nhất trong lòng đã vui đến mức nở hoa nhưng trên mặt vẫn cố gắng banh mặt, giả vờ nghiêm túc: “Có đôi khi sẽ xuất hiện di chứng như vậy.
Đừng quên, nội dung thôi miên ban đầu của cậu chính là “Tô Lương Mặc yêu Lương Tiểu Ý, Tô Lương Mặc muốn nâng niu Lương Tiểu Ý”, bây giờ có di chứng như thế này cũng không kỳ lạ: “Vê phần phải giải quyết như thế nào?” Hứa Thần Nhất cố ý ra vẻ buồn phiền, trầm tư một phen mới cười Mỗi lần cậu nhận thấy bản thân muốn đối xử tốt với cô ấy thì cậu lập tức quay người rời đi, hoặc sỉ nhục cô ấy gấp đôi”
“Như thế cũng được ư?” Tô Lương Mặc hoài nghi hỏi.
Hứa Thần Nhất cong môi cười, để lộ ra hàm răng trắng bóc, dưới ánh đèn chúng trắng đến nỗi lóa mắt: “Đương nhiên”
Nụ cười trên mặt viết rõ “Nghe tớ đi, không sai đâu!”
Tô Lương Mặc lập tức đứng dậy khỏi sofa: “Tớ về đây”
“Được”
Hứa Thần Nhất đưa Tô Lương Mặc ra xe, đợi đến khi chiếc xe nhanh như chớp đi ra xa, Hứa Thần Nhất mới bật cười như điên: “Ha ha ha… Cười chết tôi mất, có câu nói là không là thì không chét” Lương Mặc à, từ nhỏ cậu đã đè ép mấy người anh em chúng tôi, lần nào cũng đứng thứ nhất, bọn tôi học thâu đêm suốt sáng mà cậu chỉ cần đọc qua một lần liền đứng thứ nhất. Hứa Thần Nhất một tay vịn vào cánh cửa, một tay ôm bụng, “Lương Mặc à, đừng trách tớ, tớ cũng chỉ muốn nhìn thấy tổng giá đốc Tô tiếng tăm lừng lãy khốn khổ mà thôi!”
Chỉ là Hứa Thần Nhất hoàn toàn không ngờ tới, vốn chỉ là một trò đùa bình thường sẽ lại hại một người con gái bất hạnh đến mức bi thảm như thế. Cả quãng đời còn lại, Hứa Thần Nhất luôn luôn cảm thấy áy náy với Lương Tiếu Ý. Hứa Thần Nhất cả đời này chưa thiếu nợ ai, chỉ nợ duy nhất cô.
Buổi sáng khi Lương Tiểu Ý thức dậy, trở người định lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường lại phát hiện cơm canh đặt bên cạnh điện thoại.
Cơm canh đều đã nguội lạnh, Có lẽ là thím Trương mang lên đây, Lương Tiểu Ý phỏng đoán.