TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 289

Lương Tiểu Ý mỉm cười, thím Trương đúng là quan tâm chu đáo, nói thật lòng nếu như không xảy ra chuyện như thế này, cô còn không lỡ rời bỏ thím Trương.

Cô rời giường rửa mặt, tất cả mọi hành động đều rất tự nhiên, nhưng không nghe thấy giọng nói của anh, trong lòng lại cảm thấy trống vắng.

Cô lắc đầu, đem suy nghĩ vớ vẩn này vứt ra sau đầu, cô tự mắng bản thân là đồ vô dụng, anh trêu đùa cô vui vẻ như vậy, cô còn nhớ nhung anh làm gì chứ. Lương Tiểu Ý đi xuống dưới lầu, cô ngay lập tức nhìn thấy thím Trương bên cạnh bàn ăn.

“Chào buổi sáng, thím Trương” Lương Tiểu Ý đi đến bên cạnh thím Trương, cười nói cảm ơn với bà: “Cảm ơn thím tối hôm qua đưa cơm lên lầu cho con, nhưng con sợ là đã phụ lòng tốt của thím rồi… Hì hì, tối qua con buồn ngủ quá, ngủ đến mức chẳng biết biết gì”

“Không phải tôi” Thím Trương đang bày đồ ăn lên bàn: “Là cậu mang cơm canh lên cho cô đấy!”

Một giọng nói lạnh lẽo không chút cảm xúc chui vào tai Lương Tiểu Ý và thím Trương: “Thím Trương, hôm nay ăn gì thế?” Cả hai người đồng thời nhìn về phía tiếng nói, nam chủ nhân của căn biệt thự này đang kiêu ngạo đứng nơi bậc thang thiết kế theo phong cách Châu Âu, lúc này anh đang vừa sửa sang lại cà vạt của mình, vừa liếc nhìn hai người phụ nữ đứng bên cạnh bàn ăn.

Lương Tiểu Ý khẽ mím môi… Mới sáng sớm ra mặt mày đã sa sầm giống như ai đó thiếu anh mấy triệu. Ồ, không! Mấy triệu thì đáng là gì với đại thiếu gia Tô cơ chứ! Đáng ra nên nói là giống như ai đó thiếu anh mấy trăm triệu, bằng không sao mới sáng sớm đã bày ra dáng vẻ đòi nợ kia chứ?

“Ôi, cậu chủ, cậu dậy rồi!” Thím Trương bừng tỉnh, vội vàng kéo ghế ngồi ra, nhiệt tình rót cà phê cho Tô Lương Mặc và Lương Tiểu Ý: “Cậu chủ, hôm nay thím Trương tôi đã nấu món thịt xông khói nướng trứng. Cậu ngồi xuống đi!”

“Ừm” Anh nhẹ nhàng phát ra một âm thanh từ trong cuống họng, bóng người thon dài vòng qua Lương Tiểu Ý, tự mình ngồi xuống vị trí quen thuộc thường ngày. Anh nhấc chiếc cốc lên, khẽ nhấp một hớp cà phê rồi quay đầu khen ngợi thím Trương: “Thím Trương, hôm nay thím pha cà phê ngon lắm!”

Lương Tiểu Ý mím chặt môi, im lặng ăm bữa sáng trước mặt.

Bầu không khí lập tức chìm vào yên lạng cùng với đó có chút kỳ lạ. Lương Tiểu Ý cảm thấy cả người đều không thoải mái, cô ngồi trên ghế không ngừng vặn vẹo uốn éo, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu một cách khó tả.

Mà nguyên nhân khiến cô cảm thấy khó chịu bắt nguồn từ người đàn ông phía đối diện. Cô muốn dời khỏi chỗ ngồi nhưng ngại với lễ phép cơ bản nên đành thôi.

Chỉ là trong nháy mắt, cô lại bắt đầu vặn vẹo rồi vặn vẹo, ngồi trên ghế mà không ngừng ngó nguáy.

Tất cả những điều này đều bị Tô Lương Mặc đang tỏ vẻ thản nhiên thu hết vào trong mắt!

Anh khẽ nhíu mày… Trên ghế của cô bôi mỡ hay có định mà ngồi cũng không im vậy chứ! Anh uống một ngụm cà phê, ăn miếng thịt xông khói nướng trứng, động tác anh cực kỳ tao nhã, chỉ liếc mắt nhìn qua thôi cũng biết đây là người xuất thân từ gia đình thượng lưu, danh giá.

Chỉ là đôi lông mày quyến rũ của vị giám đốc kiêu ngạo tỏ vẻ thờ ơ với tất cả mọi chuyện không liên quan tới mình kia cũng theo động tác văn vẹo của cô gái phía đối à không ngừng nhíu lại.

“Cạch!” Anh không thể nhịn nổi, cũng không cần tiếp tục nhịn nữa! Vị tổng giá đốc kia quảng chiếc rĩa xuống bàn, “Lương Tiếu Ý! Cô không thể ngồi im ăn cơm được à? Dưới mông cô bôi mỡ hay là có đinh? Đến ăn cơm cũng không yên phận, vặn và vặt vẹo, cô cho mình là Marilyne Monroe chắc?”

“Marilyne Monroe là vặn và vặn vẹo à? Tôi nhớ cô ấy nổi tiếng động tác che váy cực kỳ xinh đẹp mà?” Lương Tiểu Ý cũng không chịu yếu thế phản bác lại, “Vả lại, quái lạ nhỉ! Tôi vặn vẹo không yên thì liên quan gì tới anh, hay là nói tổng giám đốc Tô của chúng ta đã độc tài đến mức người khác muốn động một cái cũng không được? Xin hỏi tổng giám đốc Tô, có cần viết báo cáo không ạ?”

“Chỉ bảo cô im lặng ăn cơm, cô lại khua môi múa mép như vậy, đây là học theo ai hả? Cái tốt không học chỉ học cái xấu!”

Vị nam thần kiêu căng nào đó sắp nổi điên rồi.

“Tôi học theo ai thì liên quan gì tới anh chứ?” Cô không khách sáo nói: “Anh cũng đừng quên quan hệ giữa hai chúng †a bây giờ là gì!

“Khụ khụ, cậu chủ, cô chủ, đừng cãi nhau nữa…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi