TỔNG TÀI NGỐC NGHẾCH CỦA NHÀ AI?

Vì có sự xuất hiện của người ngoài nên việc đấu tranh liền bị gác lại phía sau. Hồng Ngọc được Dung Dung kéo đến ghế ngồi, tiếp đó đầu bếp nhanh chóng ưu ái cô, chạy ra bê cho cô một bàn đồ ăn ngon nóng hổi!

Đãi ngộ của nữ chính đúng là không thể so sánh mà!

Hạ Lam âm thầm rớt nước mắt, cố gắng nhai đồ không chút hương vị trong khay của mình. Mãi tới khi nhìn đến chỗ của Văn Minh mới thấy hối hận, gì chứ, cô ăn còn ngon hơn đại thiếu gia chân chính đó!

Vì sao có ông nội Trịnh ở đây mà khẩu phần ăn của Văn Minh vẫn kém thế này? Bọn họ không sợ ông nội phát hiện họ ngược đãi cháu trai ông rồi đuổi đi hay sao?

Hạ Lam nhíu nhíu mày, lén lút gắp một chút đồ trong khay của mình qua cho Văn Minh. Anh ta đưa đôi mắt đen u ám lên nhìn cô một cái khiến cô sởn tóc gáy, sau đó nhất quyết không đụng tới món đồ Hạ Lam đưa!

Này, kì thị đồ ăn thế là không tốt có hiểu không?

Mặc dù bất mãn nhưng lại không thể thể hiện ra mặt, Hạ Lam vừa ăn đồ của mình, vừa âm thầm quan sát xung quanh. Nữ chính quả nhiên không hổ danh vạn người yêu, từ lúc xuất hiện tới giờ biết bao đôi mắt dõi theo đầy mê say!

Văn Hóa đắm đuối Hồng Ngọc thì cũng thôi đi, nhưng vì lí gì mấy kẻ coi thường người nghèo như mẹ con Đào Nương cũng nhìn nữ chính theo kiểu đong đầy yêu thương này chứ? Bố Trịnh vốn yêu cái đẹp càng không cần nói, hòa hoãn nhìn Hồng Ngọc tao nhã ngồi xuống dùng bữa. Ông nội Trịnh chỉ im lặng, đôi mắt sắc bén nghiêm nghị nhìn qua.

Bữa sáng đầu tiên của Hạ Lam ở nhà họ Trịnh cứ như vậy trôi qua yên bình vô cùng..

*

Mục đích chính hôm nay Hồng Ngọc đến đây là để học, thế nên ngay sau khi ăn uống xong xuôi, nữ chính đã kéo cô đi lên phòng! Dĩ nhiên hai người không cô đơn, khi lên tầng Hồng Ngọc đã tiện tay kéo cả Văn Minh và Văn Hóa đi theo. Đào Nương cùng Dung Dung tiếc hận vì phải đi gặp mấy phu nhân thượng lưu nên chỉ có thể dậm chân nhìn người đi xa.

Vừa khéo, Hạ Lam đang tò mò chết đây!

Rốt cuộc cái trường Hê Hê đó giảng dạy thứ quái gì? Một trăm lẻ tám cách cười à?

"Phòng tôi đây mà, cậu đi qua đó làm chi?" Mấy người vừa lên đến tầng ba, Hồng Ngọc đã nhanh tay kéo Hạ Lam đi đến một cánh cửa ngay đầu cầu thang ở phía đối diện phòng cô.

"Cậu lại quên rồi?" Hồng Ngọc coi câu thắc mắc này của cô giống y như bình thường, thản nhiên đáp lại "Chỗ này chính là thư phòng! Phòng sách đó!"

"À.. Ừ!" Ra là thư phòng! Nhưng cái này thuộc quyền sở hữu của nhà họ Trịnh đâu có liên quan gì đến hai người? "Khóa cửa rồi còn đâu!"

"Văn Hóa.." Hồng Ngọc buông tay cô, vui vẻ đi tới bên người hắn ta. Văn Minh rụt rè đứng sau Văn Hóa, thấy Hồng Ngọc chạy đến bên này liền co người lại hẳn phía sau "..Cậu có chìa khóa phòng đúng không? Bài luận sắp tới của chúng tôi cần tham khảo nhiều sách lắm, làm ơn đi mà.."

"Được! Được!" Văn Hóa không chống lại được mị lực của người đẹp, lia lịa gật đầu "Cho Ngọc luôn chìa khóa còn được nữa là.."

Đôi cẩu nam nữ chim chuột nhau chán mới đi tới mở cửa cho mọi người vào. Hạ Lam có cảm giác mình sắp ngủ đến nơi rồi, phim tình cảm gì đó đưng diễn lộ liễu thế này được không?

Mà kể cũng lạ, nguyên chủ Nguyễn Hạ Lam này hình như IQ cũng không được cao cho lắm thì phải. Bọn họ ân ân ái ái ngay trước mặt kiểu này còn không phát hiện ra. Xong quyền thừa kế còn hai tay dâng cho nam phụ phản diện.. các kiểu nữa chứ? Không lẽ hồi nhỏ ở cô nhi viện không ai chăm sóc ốm tới hỏng não?

Chậc, thôi đi, cái thế giới mà người đọc nổi Tạpchíkinhtếcòn bị coi là kẻ ngốc thì một người bình thường IQ dưới hai chữ số là quá hợp lí!

Đầy thâm ý liếc qua nam chính một cái, cậu chàng vẫn giả ngốc đứng một bên, không nhìn ngang ngó dọc, không lên tiếng, thậm chí cả thở cũng bị nén xuống thật sâu. Có chỗ nào giống bị ngu chứ? Đúng là quá thiếu lô gic!

Diện tích của nơi này không hề nhỏ. Nếu bên kia ngoài phòng của cô và Văn Minh thì còn một lô những cửa phòng khác thì bên này chỉ duy nhất có thư phòng mà thôi. Bên ngoài sắp xếp nhiều cửa như vậy chỉ nhằm một mục đích duy nhất chính là thoáng khí!

Vừa bước vào trong, nữ chính vô cùng quen thuộc chỗ này chạy đi bật đèn sau đó thân thiết đầy chăm sóc quay lại kéo tay nam chính đi vào. Văn Hóa cưng chiều nhìn Hồng Ngọc, hành động cô nàng thân thiết với Văn Minh cũng không hề ghét bỏ. Hạ Lam tự coi mình như không khí bước vào sau cùng, cảm thấy nơi này cũng không tệ.

Một căn phòng sắp xếp đầy những giá sách cao ngất, chỗ nào cũng có sự xuất hiện của sách vở, mùi hương của giấy cũ kĩ tràn ngập khắp căn phòng. Liếc qua một lượt, dĩ nhiên nơi này chẳng có cuốn tiểu thuyết nào giống như phòng của Tịnh Nhi, đa phần đều là sách về kinh tế vĩ mô, sưu tầm tạp chí kinh tế các nước, hướng dẫn tính toán tỉ giá, sự lên xuống của ngoại tệ.. Vậy là cái trường Đại học đó đào tạo chuyên sâu về lĩnh vực này? Cái tên khủng khiếp như vậy chả có tí liên hệ nào với ngành học bình thường kia cả.

Nhưng thế cũng tốt, học kinh tế, làm kinh tế.. Nếu lúc này cô đi tìm hiểu mảng này cũng không ai nghi hoặc, cùng lắm chỉ xem như một cô sinh viên đột nhiên chăm chỉ học hành mà thôi.

Cả phòng có đến mấy chục ngàn cuốn sách được sắp xếp và phân loại vô cùng khoa học. Trước mỗi một giá sách đều có trang bị máy tính tìm kiếm, chỉ cần nhập dữ liệu lập tức sẽ có hệ thống máy móc đưa sách đến tận tay người tìm. Khu vực cuối phòng không xây tường bao như bình thường mà lắp kính trọng lực. Nữ chính tiến tới kéo rèm che lập tức ánh sáng bên ngoài tràn vào như thác lũ. Ngay cạnh khu vực sáng lấp lánh ấy có đặt vài bộ bàn ghế phục vụ cho việc đọc sách, đến cả máy tính thế hệ mới nhất cũng có luôn.

Lần đầu tiên trong đời Hạ Lam nhìn thấy mấy thứ đồ công nghệ mà xoắn xuýt thế này. Cô cố hết sức kiềm chế, chỉ đợi nữ chính có dấu hiệu ngồi liền ngồi xuống theo. Chậc, bình thường toàn thấy tả cảnh yêu đương, không hiểu nguyên chủ đi học sẽ là bộ dáng thế nào ta?

"Hạ Lam, có gì không hiểu cứ hỏi mình, đừng ngại được không?" Hồng Ngọc thấy cô nhìn chằm chằm máy tính với ánh mắt bốc lửa liền nhanh chóng trấn an. Ầy không cần thắc mắc khổ công nữa, kiểu này chắc chắn là học ngu hết sức rồi! "Cậu muốn uống nước không? Uống nước trước học bài sẽ dễ tập trung hơn đó!"

"Ngọc không cần đi đâu!" Văn Hóa chân chó nhào đến nhận lệnh "Để tôi xuống nhà bảo người làm là được! Ngọc.. ờ, mấy người muốn uống gì?"

Văn Hóa nghe xong khẩu phần của từng người lập tức chạy đi, à, hiển nhiên từng người ở đây không có sự hiện diện của Văn Minh rồi. Nam phụ phản diện bê nước cho nam chính uống, chuyện nằm mơ cũng không xảy ra!

Hồng Ngọc lôi từ trong túi xách của mình ra mấy cuốn sách chuyên ngành, Văn Minh từ lúc Văn Hóa đi xuống phía dưới đã ngốc ngốc tiến đến một góc nào đó của phòng sách, lén lút cầm một quyển, tới chỗ khuất ngồi xuống đọc. Hạ Lam cũng làm việc của mình, ngồi đối diện nữ chính, ung dung bật máy tinh truy cập vào trang tìm kiếm. Cũng may giao diện tìm kiếm ở đây không có gì khác so với thế giới cũ của cô, lại lướt đến vài tờ báo kinh tế quốc tế, Hạ Lam âm thầm cảm thán, trình độ phát triển cũng tương tự!

Có lẽ tác giả xây dựng thế giới này song song với thế giới cũ của cô, ngôn ngữ rồi các quốc gia đều vẫn có sự sắp xếp y như vậy. Cường quốc kinh tế vẫn đa phần ở châu Âu hoặc chây Mỹ, tình hình chính trị bất ổn chủ yếu thuộc châu Phi, khu vực Trung Đông.. Ừm, coi như là lợi thế, ít nhất muốn bắt tay kinh doanh Hạ Lam cũng không cần đi tìm hiểu lại bối cảnh nữa!

Vài cái tên tập đoàn lạ lẫm hiển hiện trước mặt, Hạ Lam dùng mạng internet tìm hiểu từng chút một nhưng thông tin cũng không quá nhiều. Hiển nhiên mấy con cá lớn sẽ không bao giờ đưa mặt ra báo chí rồi, nhưng có lẽ nhà họ Trịnh sẽ có thông tin của họ. Xem, thư phòng thu thập nhiều dữ liệu thế này cơ mà..

"Này, cậu lại xem mấy trang vô bổ à?" Hồng Ngọc đang tập trung viết lách gì đó, thấy cô ngây ra nhìn máy tính liền không vui hỏi "Bài tập làm nhóm lần này không dễ đâu, cậu mau cùng suy nghĩ với mình đi!"

"Ừ.." Hạ Lam tắt xuống mấy trang web vừa xem, lại tiện tay mở lên nhìn tình hình sàn giao dịch chứng khoán. Kiếm tiền nhanh nhất chỉ có cái này, nhưng bây giờ thông tin của cô quá ít, lại không có vốn, làm thế nào mới tốt đây? "À này, hôm qua cậu cầm di động của tôi phải không?"

"Hả?.. " Hồng Ngọc ngừng tay lại, mặt có chút tái nhìn qua cô. Nhưng vẻ mặt đó biến mất rất nhanh khiến Hạ Lam còn tự nghi ngờ bản thân nhìn nhầm. Hồng Ngọc trấn tĩnh, mỉm cười dịu dàng lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại đời mới xinh đẹp "Ừ, hôm qua cậu ngất mình cầm mà quên mất!"

"Cảm ơn cậu!" Hạ Lam nhanh chóng nhận lấy điện thoại, nhưng đau đời thay cho cô, cái này có mật khẩu! "Ớ, mới hôm trước mình đặt mật khẩu là gì ta? Bỗng dưng quên rồi!"

"Chính là ngày sinh của Văn Hóa.." Hồng Ngọc tiện miệng nói nhanh, thấy Hạ Lam nhìn mình một cách thâm thúy liền chột dạ "Hạ Lam, cậu đừng nghĩ bậy, tối hôm qua mình cũng không muốn đi.. Chỉ là Văn Hóa không tìm được người thay thế cậu nên mới nhờ mình một chút.."

"Không có vấn đề!" Hạ Lam nhướn mày, cái mà cô nhìn khi nãy không phải nữ chính mà là đồ trong túi nữ chính kìa! Hạ Lam chỉ ngón tay, cười như không cười mà hỏi "Cái thẻ bạch kim kia.. Không phải hôm qua cậu cũng giúp tôi cầm đấy chứ?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi