TỔNG TÀI NGỐC NGHẾCH CỦA NHÀ AI?

Vì nữ chính lôi điện thoại từ sâu trong túi xách nên vô tình để lộ chiếc thẻ bạch kim sáng chói. Hạ Lam nhìn rõ ràng tên chủ thẻ là Nguyễn Hạ Lam nên vội vàng hỏi, lúc này cái cô cần nhất chính là tiền đó! Còn ngày sinh của Văn Hóa.. Chậc, để sau đi!

Hồng Ngọc thấy cô hỏi như vậy liền xụ mặt không vui, đưa chiếc thẻ đến chỗ cô, giọng nói trầm xuống: "Thẻ này của cậu đưa cho mình dùng, cậu lại quên à?"

"Thế hả?" Theo như cô nhớ trong truyện viết cái thẻ bạch kim này Nguyễn Hạ Lam dùng để đựng tiền mừng cưới đấy! Đám cưới của con nhà giàu được mừng bao nhiêu tiền? Con số thiên văn đó khỏi nghĩ cũng biết nó siêu lớn!

Không biết nguyên chủ nghĩ gì mà lại đưa thẻ cho nữ chính dùng ta? Nghĩ mình vào nhà giàu là đủ sung sướng rồi hả? Hay chị em thân thiết thấy nhau khó khăn liền giúp đỡ?

Ngây thơ quá mức!

"Thôi cho tôi xin lại, hôm trước ông nội Trịnh vừa hỏi!"

"Cậu muốn thì lấy đi!" Hồng Ngọc hơi tần ngần nhưng thấy cô không hỏi tới chuyện tối qua nữa liền thở phào đưa hàng tới. Dù gì cũng đã một tháng trôi qua, tiền cô đã rút ra chuyển sạch vào chỗ của mình rồi. Cái thẻ này đã chẳng còn bao nhiêu nữa "Này, sao hôm nay cậu không trang điểm?"

"Không có thời gian.." Hạ Lam nhanh tay nhận lấy, vui vẻ như bắt được vàng. Có vốn rồi sợ gì không lên, quả này cô phải đặt mục tiêu ba năm hoàn thành việc leo đến đỉnh cao kinh tế mới được! "Thẻ này cậu có đổi mật khẩu không? Là gì?"

"Không có thời gian cũng tốt.." Hồng Ngọc gật đầu đồng tình "Trước bảo cậu đừng có vẽ mặt kiểu ấy mà cậu không nghe, để thế này chẳng xinh đẹp hơn nhiều à?"

"Làm sao bằng cậu chứ?" Cô cất thẻ vào túi áo sơ mi rồi tiếp tục công cuộc dò hỏi "Này, mật khẩu.."

"Chưa đổi, vẫn là ngày sinh của Văn Hóa!" Nữ chính gật đầu không hiểu để thừa nhận sự thật nguyên chủ không xinh bằng cô nàng hay là gì.

Nghe đến câu trả lời này Hạ Lam thật sự không biết nên cười hay nên khóc. Lại là ngày sinh của Văn Hóa! Nguyễn Hạ Lam, cả thế giới của cô chỉ xoay quanh có một kẻ này thôi à?

"Thôi qua đây đi, xem đề rồi làm với mình!"

"Chờ xíu!" Hạ Lam gật đầu tiến đến mấy giá sách lớn "Đi tìm tài liệu đã!"

"Cậu lại trốn học!" Hồng Ngọc bặm môi nhìn cô đi khuất sau mấy giá sách, sau đó lại ung dung ngồi tiếp tục viết bài của mình. Hiển nhiên xem đây như việc thường ngày ở huyện rồi, chắc chắn ngày xưa nguyên chủ chỉ lo chơi không lo học!

Vậy rốt cuộc làm cách nào một kẻ chẳng chịu học hành lại vào được đại học? Cái trường Hê Hê đó theo nguyên tắc tuyển sinh ngu ngốc nào vậy trời?

*

Văn Hóa đi một chút đã trở lại, nhưng cậu ta xoắn xuýt cạnh Hồng Ngọc không được bao lâu liền bị kéo ra ngoài. Lại mấy vụ tụ tập của bọn trẻ hư hỏng trong giới thượng lưu, trước đây Hạ Lam bị rủ rê đi suốt nên biết rõ lắm!

Tính toán thời gian một chút, hiện tại đã đến tháng sáu, vừa lúc trường Hê Hê sắp nghỉ hè và bạn nam phụ Trịnh Văn Hóa vừa thi đại học xong xuôi. Ừ, đây chính là thời điểm tốt nhất để chơi bời xả hơi chứ gì, mấy nữa vào học rồi đến công ti, có muốn đi cũng không được!

Theo trí nhớ của Hạ Lam, nam phụ này cũng thi vào Hê Hê làm đàn em của cô và nữ chính. Nhưng dĩ nhiên mục đích của hắn ta là để dễ dàng theo đuôi Hồng Ngọc rồi, Nguyễn Hạ Lam này á, đừng mơ có liên quan!

Mà kể cũng lạ, hôm nay hắn ta cũng đi một mình mà không gọi theo nguyên chủ "Nguyễn Hạ Lam" cô đây. Không hiểu là có lí do gì? Hay Văn Hóa đã chuẩn bị kế hoạch cho cô ra rìa để theo đuổi nữ chính Hồng Ngọc rồi? Nếu vậy hẳn là trong khoảng thời gian này nữ chính cũng nên đến Trịnh gia làm gia sư kiêm bảo mẫu cho nam chính rồi chứ?

"Cậu hiểu đề bài không?" Hồng Ngọc xoay tờ đề và hướng giải quyết vừa nêu ra trước mặt Hạ Lam. Cô nhíu mày nhìn đến, trên mặt giấy chỉ in vỏn vẹn mấy chữ: "Trong 2 giờđồnghồ, vớiN tiền bạnkiếmthêm được baonhiêu?"

Nếu cô nhớ không nhầm thì đây là đề bài của một trường đại học nào đó trong thực tế mà? Má tác giả nghĩ đây là truyện liền ăn cắp ý tưởng của người ta đấy à? Hừ hừ, vậy là không tốt biết không? Có tin đây tìm bản quyền kiện má lên tòa không hả?

"Một đề bài đầy tính sáng tạo và ứng dụng khả năng thực hành!" Hồng Ngọc mỉm cười đầy ngưỡng mộ "Mặc dù hơi khó khăn nhưng thầy Duy nói đúng lắm, không khó khăn không trưởng thành!"

"Thầy Duy à?" Hình như trong truyện có một vị nam phụ là giáo viên hay sao ý nhở?

Đúng rồi! Hạ Lam nhớ ra rồi!

Từ đề bài thực hành khó khăn, Hồng Ngọc thực hiện một kế hoạch thiên tài thu được số tiền kỉ lục. Sau đó giống như vận mệnh sắp đặt, vị giáo viên này liền có nhận thức sâu sắc với cô, còn ưu ái cho cô "1 điều kiện bất kì".

Tại sao bạn Lam cũng cùng nhóm mà không được đãi ngộ như trên ấy à? Thầy Duy kia có vẻ là Tôn Ngộ Không chuyển sinh, nhìn phát biết ngay bạn Lam chỉ là kẻ ăn theo không ra gì!

Ẹc, đó là thứ đồ của nhân vật chính! Nữ phụ xớ rớ bảo sao bị trù.

Hồng Ngọc không sử dụng điều kiện này cho mình mà xin thầy nộp hồ sơ thi đại học muộn cho Văn Minh, làm người bảo hộ trực tiếp cho nam chính đến trường! Vì sao giáo viên này đủ sức đứng ra nói chuyện với nhà họ Trịnh, ôm người đi ấy à? Hạ Lam nói thật là cô cũng không nhớ bối cảnh của ông thầy này lắm. Nhưng chắc chắn đã mang danh nam phụ thì vốn liếng cũng không tệ, ít cũng là chủ mấy cái tập đoàn ABC nào đó..

Công năng của vị giáo viên này không chỉ dừng ở chuyện bảo kê nam chính. Song hành với việc nhận biết Hồng Ngọc, người đọc còn được xem một màn tình cảm thầy trò sâu lắng sinh động.. chỉ còn thiếu chút nữa là lăn đến bên giường.

Chậc chậc, cũng zui!

Cô ngày xưa cũng xuất sắc vô cùng mà Đăng Khoa chẳng thèm nhìn một cái! Nghĩ bắt được tâm đàn ông thuần thục trưởng thành đơn giản thế hay sao? Hứ, hư cấu!

"Hạ Lam hôm nay lạ thật đó!" Hồng Ngọc nửa cười nửa không nhìn qua cô, đôi mắt ánh lên sự nghi ngờ sâu sắc "Cậu vẫn còn mệt lắm à?"

"Nhìn cái đề bài này ai không mệt chứ?" Hạ Lam ậm ừ cho qua. Đêm qua cô đã nghĩ kĩ rồi, thật ra nữ chính phát hiện cô không còn là cũng chả vấn đề. Xét nghiệm ADN thân thể này vẫn là Nguyễn Hạ Lam cơ mà, nói linh hồn bị thay đổi ai tin?

Hơn nữa bắt cô ngày ngày diễn kịch quỳ liếm người khác? Thôi đi! Cô thà quay về thân xác tan tành kia cho xong! "Đau hết cả đầu!"

"Vậy hả?" Nữ chính cười nhạt, thần sắc khôi phục bình thường nhưng lại mang theo mấy điểm khinh khi trong đáy mắt "Nếu không phải cậu vẫn lười học như thế, mình còn sợ cậu bị người khác xuyên qua!"

"Xuyên qua là cái gì?"

"Chính là một linh hồn vì lí do nào đó nhảy đến thân xác của một người khác.." Hồng Ngọc cẩn thận giải thích "..Trong tiểu thuyết hay nhắc đến lắm, cậu.. À quên, cậu có bao giờ đọc sách đâu cơ chứ!"

"Ừ, mấy cái đó nhiều chữ, nhức mắt chết được!" Hạ Lam hơi rùng mình, không hiểu sao lại nhớ đến Tịnh Nhi ở nhà. Hình như trước đây mỗi lần cô nàng dụ dỗ mình xem cái gì đó đen tối đều sẽ dùng vẻ mặt này..

"Ơ mà Văn Minh vào phòng sách cùng chúng ta đúng không?" Hồng Ngọc lúc này đã nhớ đến sự tồn tại của nam chính, cô nàng vừa uống nước ngọt Văn Hóa mang lên, vừa chậm rãi hỏi "Đi đâu rồi? Có khi nào bị lạc không?"

"Lạc.." Lạc trong phòng sách!

Má à, má bị ngớ ngẩn hay sao mà nghĩ ra cái lí do hay gớm vậy?

Hạ Lam định chỉ chỗ nam chính ngồi cho Hồng Ngọc, nhưng nghĩ đến cậu ta vẫn còn đang giả ngốc. Một kẻ ngốc đọc tạp chí kinh tế, không hiểu nữ chính thấy có hoảng hốt hay không?

"Để tôi ra xem, cậu cứ làm việc tiếp đi, tí nữa xong tôi sẽ cho ý kiến!"

"Lười học như vậy không tốt!" Hồng Ngọc nắm tay cô lại, nhỏ giọng khuyên nhủ "Sau này ra trường cậu sống kiểu gì?"

"Cậu nói cũng đúng!" Hạ Lam nhún vai gật đầu, dù cô không có thiện cảm với nhân vật trong truyện này lắm nhưng chung quy lại nữ chính cũng chỉ lo cho nguyên chủ mà thôi "Sau này chăm học là được!"

"Cậu chăm nổi không?" Ai ngờ vừa thuận theo đã bị Hồng Ngọc xoay "Bao nhiêu việc, yêu đương với Văn Hóa tốn thời gian, còn nhiệm vụ chăm sóc Văn Minh nữa chứ.."

"À ừ.." Hạ Lam dường như nghĩ đến cái gì, không đổi sắc mặt hùa theo "Vì bận linh tinh nên không học được, tôi đang tính bỏ hết để tập trung đây!"

"Bỏ hết?" Hồng Ngọc ngạc nhiên nhìn cô, đôi mắt đẹp khẽ nhíu lại "Ý cậu là gì?"

"Bỏ chồng! Bỏ người yêu!" Hạ Lam haha cười đùa, còn ác ý vươn tay chạm tới bên má nữ chính một cái. Ù ôi, hàng tốt nha, mềm mại nhẵn nhụi, chả bù cho aiđây.. "Nói chung là trở về cuộc sống trước đây, cậu có cho tôi ở cùng nữa không?"

"Lại nói bậy gì đó?" Hồng Ngọc nghĩ rằng cô đùa, đưa tay gạt cái tay đang sờ loạn của cô ta, thở phào một tiếng "Bỏ yêu đương còn tạm chấp nhận, bỏ chồng làm sao được?"

"Sao không được?" Cô ngã người dựa ra sau ghế, hai bàn tay buông xuôi buồn thảm "Dù tôi không chủ động cũng tự phải cho cậu ta rơi! Vì từ thứ hai này không đến trường, tôi sẽ phải đi công ti thực tập. Gia đình đang tính thuê người khác trông nom Văn Minh rồi."

"Thuê kiểu gia sư hay bảo mẫu?" Hồng Ngọc dĩ nhiên có hứng thú với thông tin này, vội vàng hỏi han "Cậu xem, mình.."

"Cả gia sư với bảo mẫu kết hợp!" Hạ Lam gật gật đầu "Hồng Ngọc cậu muốn làm à?"

"Việc làm thêm của mình dạo này khó khăn lắm, ông chủ cứ quấy rối hoài.." Nữ chính nhìn xa xăm, đôi mắt to tròn lại ngấn một tầng nước mắt như thể bị ai bắt nạt. Cảm phiền không diễn với tui được không? Tui là con gái, nhìn gái đẹp sẽ nhức nách! "Nếu như được mình cũng có thể ở cùng cậu nhiều hơn.."

"Nói cũng đúng!" Hạ Lam giả trá gật gù, tôi cũng không hi vọng chia tý nhà họ Trịnh sẽ quay lại ở chỗ tồi tàn đó của bạn đâu! Thôi thì làm bà mối, tôi đang giúp nữ chính một chuyện tốt! "Vậy để tôi nói lại với mọi người xem sao, chắc mai là có kết quả!"

"Được vậy thì tốt quá!"

"Cậu cố gắng đợi đi nha!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi