"Ngô..." Trong đầu cô vang lên một tiếng nổ tung, Nhan Thanh Nhược trợn to hai mắt, theo bản năng muốn phản kháng, nhưng hoàn toàn bị y áp chế, lòng bàn tay to lớn ấm áp của người đàn ông lướt qua làn da non mịn, sự trêu chọc trong nháy mắt khiến cô đau đớn.
Những cơn đau quặn từng đợt bùng phát dưới bụng dưới của cô, mỗi sợi dây thần kinh trên người đều trở nên nhạy cảm hơn, đau đớn vô tận đổ ập lên người cô. Mùi máu tươi giữa cánh mũi cô ngày càng nồng nặc, nó như bùa đòi mạng nhắc cô nhớ tới đứa con của mình...
Con của cô không thể chết được.
"Buông em ra... em uống..." Ngũ quan xinh đẹp của cô bị ép vào nhau, ngay lúc sắp bất tỉnh, rốt cuộc cũng nói ra hai chữ mà y muốn.
Người đàn ông câu khóe môi lên, nở nụ cười khẩy, "Đứng dậy uống."
Dạ Đình Sâm rời khỏi người cô, nằm nghiêng sang một bên mép giường mà nhìn.
Nhanh Thanh Nhược hơi mở mắt ra, lông mi được chải chuốt của cô run lên hai cái, cô điều chỉnh lại thân người, cố nén đau với lấy ly rượu trên đầu giường.
Hai tay gắt gao nắm chặt lấy chân ly, cô cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng căn bản không thể kiềm chế được thân hình đang run rẩy của mình.
"Sau khi ghép thận, mặc dù một quả thận cũng có thể làm cho cơ thể hoạt động bình thường, nhưng có rất nhiều điều cần phải chú ý. Không được uống rượu, không được ăn cay, nếu không chúng tôi không thể cứu vãn..."
Lời bác sĩ lặp đi lặp lại quanh tai cô, Nhanh Thanh Nhược run lẩy bẩy đứng dậy, rót rượu vào ly.
Hương vị rượu vang đỏ vọt vào chóp mũi khiến cô thất thần trong một giây, cảnh tượng trên bàn mỗ lạnh lẽo, ánh đèn mổ chiếu vào mặt hiện ra trước mắt, ngay sau đó, là vẻ mặt chán ghét của Dạ Đình Sâm.
"Uống!" Dạ Đình Sâm không kiên nhẫn rống lên một tiếng.
Nhan Thanh Nhược bị dọa sợ tới mức run rẩy, nở một nụ cười chua chát, rồi đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Vị cay của rượu xen lẫn vị chua chát, trong nháy mắt xộc thẳng vào khoang mũi, cô ném ly rượu đi, ho sặc sụa vài tiếng.
Rượu vang đỏ dọc theo thực quản xông thẳng vào dạ dày, chỉ trong chốc lát, Nhan Thanh Nhược đã cảm thấy cơ thể mình nóng lên, cơn đau trong người không mảy may giảm xuống, ngược lại càng thêm kêu gào.
"Đau..."
Cô thống khổ cuộn người lại, đưa tay ôm lấy bụng dưới, hoảng loạn muốn túm lấy Dạ Đình Sâm ở bên cạnh, giọng nói ra ngày càng nhỏ, trước mắt trở nên mờ mịt.
"Đình Sâm, đưa... em tới bệnh viện..." cô gái khó khăn ngẩng đầu lên, duỗi tay với lấy Dạ Đình Sâm, nhưng trông mông lung, cô thấy y đứng dậy rời khỏi mép giường với vẻ mặt chán ghét, rồi vội vàng rời khỏi phòng ngủ.
Dường như y đi nghe điện thoại, nội dung là gì thì cô không nghe rõ, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng, dứt khoát của hắn trước khi cánh cửa khép chặt lại, "Nhan Thanh Nhược, tôi hy vọng cô chết sớm một chút."
Trần nhà bắt đầu xoay chuyển trước mắt cô, cô dường như còn nghe thấy nhịp tim của mình đột nhiên đập nặng nề như tiếng sấm, thế giới giống như không còn âm thanh gì và cô không nghe thấy âm thanh nào cả.
Khi Nhan Thanh Nhược tỉnh lại, vẫn là ở trên cái giường lớn đó, chỉ là hơi ấm bên mép giường đã tan hết, chỉ còn lưu lại sự lạnh lẽo đến thấu xương.
Cô chống người đứng dậy, nhìn thấy tấm ga trải giường có một mảng vết máu, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch đi.
Cô liếc nhìn xung quanh, ánh mắt rơi trên chiếc di động đặt trên đầu giường, rồi đưa tay với lấy nó.
"Quả nhiên đều là giả vờ, còn có sức đi cáo trạng với ông nội sao?" Giọng nói quen thuộc của người đàn ông vang ở trên đỉnh đầu, bàn tay vươn ra của Nhan Thanh Nhược chợt khựng lại.
Cô gái cao mày ngước mắt lên, đáng thương nói, "Anh nói cái gì, em nghe không hiểu."
Cái gì cáo trạng với ông nội?
"Còn muốn diễn kịch? Nhan Thanh Tuyền, âm mưu của cô thật làm tôi ghê tởm?
___
Editor: Alissa (26.2.2021) tại Việt Nam Overnight truyện.