Nhan Thanh Nhược cúi đầu, đôi mắt hoảng hốt nhìn sàn nhà, cho dù cô không nhìn thănh Dạ Đình Sâm, cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm hận đến tận xương tủy trên gương mặt của y.
Ở trong mắt y, cô làm cái gì đều là sai hết.
"Âm mưu của em... hahaha, nếu em dùng mưu đồ của em lên trên người anh, thì bây giờ đã không có kết cục như vậy rồi."
Cô đã vì Dạ Đình Sâm mà trả giá rất nhiều, thậm chí tới mạng sống của mình cũng không màn, nhưng đổi lại được cái gì chứ?
Là sự hiểu lầm của y, sự chán ghét của y!
"Dạ Đình Sâm, mặc kệ anh tin hay không tin, từ đầu tới cuối em chưa làm qua bất luận chuyện gì có lỗi với anh, với lại, anh cho rằng vào bốn tháng trước khi anh bị tai nạn xe bị vỡ thận kề cận cái chết, là ai đổi thận cho anh... là Nhan Chỉ Yên sao?"
Nhan Thanh Nhược chống tay từ mép giường thẳng người dậy, trong mắt như phủ một lớp sương mỏng, cô ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông đối diện.
"Chính là em..."
"Đình Sâm, không phải anh nói cần lấy ít đồ ư? Sao còn..."
Nhanh Thanh Nhược còn chưa giải thích xong, một giọng nói nữ kiều mị truyền tới, cô hơi cau mày nhìn về phía cửa.
Nhan Chỉ Yên.
Quả nhiên là nó.
Người phụ nữ vừa vào cửa mặc trên người một chiếc váy liền, dài màu trắng, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng tuy không tinh xảo nhưng cũng có vài phần nhan sắc, Nhan Chỉ Yên vừa vào cửa đã nhìn thấy Nhan Thanh Nhược chật vật cuộn tròn người nằm trên giường, ả giả vờ kinh ngạc che lại miệng.
"Chị... chị làm sao vậy, không có việc gì chứ." Giày cao gót của Nhan Chỉ Yên dẫm trên sàn vang dội, ả lon ton chạy tới bên mép giường.
"Không phải kêu em ngồi yên ở trong xe sao? Thân thể em không thoải mái đừng đi lại lung tung." Dạ Đình Sâm thấy Nhan Chỉ Yên, trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt, ngay cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng đi vài phần.
Người đàn ông duỗi tay ra đỡ ả lên.
Đôi mắt Nhan Thanh Nhược hơi cụp xuống, lời nói ra tới cửa miệng rồi cũng không nói ra được thành lời.
Dạ Đình Sâm ân cần ôm lấy Nhan Chỉ Yên, ả cũng dựa theo đó làm nũng, hai người tự nhiên ở trong phòng ngủ của cô mà ân ái, một chút cũng không đặt chính thất là cô vào mắt.
Thật là nực cười.
Nhan Thanh Nhược không nói chuyện, chống thân người từ mép giường ngồi dậy, quần áo trên người sớm đã bị xé thành từng mảnh nhỏ, cô chỉ có thể dùng chăn bao bọc lại.
Vài sợi tóc tùy ý rũ trước mắt cô, thoạt nhìn trông có chút chật vật.
Cô không rảnh lo nhiều như vậy, cũng không biết đã hôn mê qua bao lâu, cô tỉnh dậy bụng dưới vẫn còn đau ê ẩm, còn kéo dài thì e rằng bé con sẽ gặp bất lợi.
Cô thở phào một hơi, vừa định đứng dậy xuống giường, thì Nhan Chỉ Yên đã nhặt điện thoại của cô từ dưới đất lên như thể được giúp người là một niềm vui.
"Chị, di động của chị bị rơi xuống đất rồi." Mặt của Nhan Chỉ Yên hiện lên một nỗi buồn nhàn nhạt, giống như lo lắng cho bộ dáng chật vật của cô vậy.
Nhan Thanh Nhược nâng mí mắt lên, nhưng không nhìn lên hẳn.
"Em thấy chị giống như không được khỏe lắm, hay là em đưa chị đi bệnh viện nha, vừa vặn em cũng định đi kiểm tra sức khỏe nên tiện đường." Nhan Chỉ Yên luôn làm ra bộ dạng người tốt bụng, lương thiện đơn thuần, vừa nói vừa nhét điện thoại vào tay Nhan Thanh Nhược.
Nhưng bộ dạng này của ả phản chiếu trong mắt của Nhan Thanh Nhược chỉ là sự ghê tởm và chán ghét.
"Không cần, cảm ơn." Nhan Thanh Nhược cắn chặt răng nói ra mấy chữ này.
Nhan Chỉ Yên bị cực tuyệt nên vẻ mặt của ả lập tức thay đổi đi đôi chút, sau đó ả bĩu môi như một đứa trẻ, bước tới nắm lấy tay của Nhan Thanh Nhược.
"Chị, chị đừng cậy mạnh mà, chị còn đang mang thai đứa nhỏ, cho dù không nghĩ tới bản thân cũng nên nghĩ tới đứa nhỏ chứ." Nhan Chỉ Yên mở to mắt, nghiêm túc nói, trên mặt vẫn giữ sự tốt bụng dịu dàng, nhưng lại ngầm hung hăng nhéo lấy tay của Nhan Thanh Nhược.
"Đừng chạm vào tôi!" Nhan Thanh Nhược bị nhéo đau, sau đó né tránh đi móng vuốt của Nhan Chỉ Yên, cùng với đó là sự ghét bỏ hiện rõ trên mặt cô.
____
Editor: Alissa 27.2.2021 Việt Nam Overnight truyện