TỔNG TÀI THEO ĐUỔI VỢ CŨ


Trần Thanh Vũ cẩn thận đỡ Nguyễn Mỹ, quay sang lạnh lùng nhìn tôi, cau mày: “Còn không mau lên lầu thay quần áo đi.”
Tôi thong thả nhìn mấy món ăn thanh đạm trên bàn cơm.

Thì ra hôm nay mẹ chồng lâm thời kêu tôi thêm mấy món đó là dành cho Nguyễn Mỹ! Bởi vì đó đều là đồ ăn cho thai phụ!
Mẹ chồng đã sớm biết cô ta mang thai! Chỉ có tôi như kẻ ngốc, bị giấu diếm chẳng hay biết gì.
Trần Thanh Vũ tự động xem nhẹ tôi, ôm Nguyễn Mỹ đi về phía bàn ăn.

Tôi xoay người lại, thấy Nguyễn Mỹ thẹn thùng ngồi vào vị trí vốn dĩ thuộc về tôi.

Lửa giận trong lòng lập tức bốc cháy, tôi bước tới trước mặt Nguyễn Mỹ chất vấn: “Cô Mỹ, cô làm kẻ thứ ba mà đắc ý lắm hả?”
Tôi ít nói không có nghĩa là tôi không biết giận, không có nghĩa là tôi dễ dàng tha thứ cho người khác giẫm đạp điểm mấu chốt của tôi.
Hành động của tôi khiến người đang ngồi trong nhà đều kinh ngạc, im lặng nhìn tôi.


Không ít người lộ vẻ xem kịch vui.
Nguyễn Mỹ không nói chuyện với tôi, chỉ tủi thân vùi vào lòng Trần Thanh Vũ: “Thanh Vũ, đều tại em, em không nên cùng anh tới đây…”
Trần Thanh Vũ giận tái mặt, đứng bật dậy: “Huỳnh Bảo Nhi, cô câm mồm cho tôi!”
Tôi khẩn trương siết chặt nắm tay, cả người căng thẳng: “Tại sao em phải câm miệng? Chúng ta còn chưa ly hôn đâu, anh dựa vào đâu mà mang cô ta về nhà?”
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi ăn nói với Trần Thanh Vũ kiểu đó.

Anh chỉ lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt hơi kinh ngạc, chắc là đang đoán xem ai cho tôi lá gan dám cãi lại anh ấy.
“Huỳnh Bảo Nhi, cô đang chỉ trích tôi đấy hả?” Giọng nói không giận mà uy mang theo khí lạnh đáng sợ của Trần Thanh Vũ lan tràn khắp người tôi.
Môi tôi run rẩy, rủ mi mắt, kìm nén cơn đau trong lòng, thản nhiên nói: “Không dám.

Nhưng em là vợ anh, ít nhất bây giờ vẫn là…”
Mẹ chồng không thể nhịn được nữa: “Huỳnh Bảo Nhi, cô có biết hôm nay là ngày gì không hả? Cô muốn chọc giận tôi đúng không?”
Tôi cắn môi, không muốn cãi lại mẹ chồng.
Hôm nay là ngày gì ư? Là đêm ba mươi tết, sắp nghênh đón năm mới, nhưng vào thời khắc sum vầy này, người nhà họ Trần lại tặng cho tôi một món quà khiến tôi xấu hổ như vậy!
Nguyễn Mỹ được mẹ chồng bảo vệ, trên mặt tràn đầy hạnh phúc và đắc ý.

Trần Thanh Vũ che chở cô ta như một người chồng che chở vợ mình.
Nguyễn Mỹ trở thành tâm điểm của bữa cơm tất niên.

Trò hề vừa rồi bị bỏ qua.
Giờ khắc này, chắc hẳn trong lòng Nguyễn Mỹ rất đắc ý.


Cô ta đã sớm cầm một tấm vương bài, có thể nhục nhã tôi bất cứ lúc nào.
Đối với một gia tộc lớn như nhà họ Trần, tầm quan trọng của con cái không cần nói cũng biết.

Tôi cũng từng muốn sinh con cho Trần Thanh Vũ, nhưng…
Tôi bước đi cứng đờ, cô đơn rời khỏi nhà ăn lên lầu một mình.

Cho dù đang ngồi trong phòng ngủ, tôi cũng có thể nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ dưới lầu.

Tôi che mắt, cố gắng không để nước mắt chảy xuống.
Tôi thân là người vợ trong giá thú, lại chỉ có thể trốn trong phòng khóc lóc.

Còn tình nhân thì ngang nhiên chiếm lấy chồng tôi, cũng chiếm vị trí thuộc về tôi.
Huỳnh Bảo Nhi ơi là Huỳnh Bảo Nhi, mày thật chật vật.
Tôi nằm trên giường lớn.

Đây là phòng cưới của tôi và Trần Thanh Vũ, nhưng bảy năm qua, anh ấy chưa từng đặt chân vào nơi này.


Cho dù về nhà, anh ấy cũng chỉ ngủ ở thư phòng cách một bức tường.
Bảy năm, có phải tôi nên tỉnh giấc rồi không?
“Huỳnh Bảo Nhi, ly hôn với tôi.”
Khi tôi đang xuất thần thì Trần Thanh Vũ mở cửa bước vào, nói bằng giọng ra lệnh.
Nghe vậy, cả người tôi cứng đờ.

Tôi mở mắt ra, không nói được một câu nào.
Trần Thanh Vũ kẹp điếu thuốc trên tay, thong thả phun sương khói.

Dưới sương khói lượn lờ, gương mặt lạnh lùng tà tứ của Trần Thanh Vũ cũng bị mờ đi, khiến anh trông như ác ma trong bóng đêm, tàn nhẫn nguy hiểm.
“Nói điều kiện của cô đi.” Anh phun ra một ngụm khói, trầm giọng nói..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi