TỔNG TÀI VAY TÔI MỘT TÌNH YÊU


Cùng người đàn ông đang theo đuổi mình ở chung một phòng khách sạn là loại trải nghiệm gì? Chính là loại cảm giác bất an không thể chợp mắt được.
Cố Khuynh Dao làm gì có cái gan đuổi Phong Ngôn Hành đi, cũng không thể tờ mờ sáng kéo vali đi tìm khách sạn khác.

Cô cất gọn hành lý vào tủ, bẽn lẽn ngồi trên chiếc ghế êm đặt gần cửa sổ.

Cô không dám ngủ khi Phong Ngôn Hành còn thức.
Phong Ngôn Hành ngồi trên máy bay hai chuyến liên tiếp, còn có chênh lệch múi giờ, ấy vậy mà không hề mệt mỏi.

Sau khi thay bộ quần áo mới sạch sẽ và thoải mái liền mở máy tính lên làm việc.
“Người đàn ông này bị cuồng công việc hay sao?”
Cố Khuynh Dao nghĩ thầm trong bụng, đắm đuối nhìn ngắm dáng vẻ làm việc đầy tập trung của anh.

Một lát sau, là vì cửa sổ có gió thổi hiu hiu, bản thân vừa mệt vừa chán, bàn tay nắm giữ áo váy cũng nới lỏng, ngủ lúc nào không hay.
“Cố Khuynh Dao, thức dậy đi!”
Cô mơ màng nghe được tiếng người gọi mình, vô thức vung tay múa chân xua đuổi:
“Phiền phức này… phiền phức này… tránh ra cho người ta ngủ.”
Thế lực kia không hề từ bỏ, thấy cô không chịu thức dậy liền xuống tay véo má cô, âm điệu rất không nhẫn nại.
“Sâu ngủ, em còn chưa chịu dậy, không muốn đi làm kiếm tiền nữa phải không?”
Vừa nhắc tới tiền, Cố Khuynh Dao lập tức thức dậy ngay.

Đập vào mắt chính là Phong Ngôn Hành đứng ở bên cạnh, trên thân đã diện một bộ com lê màu sắc nhã nhặn nhưng vô cùng khí chất.

Hóa ra, người gọi cô dậy chính là anh.
“Em nhìn đủ chưa? Còn không mau sửa soạn thì tôi đến công ty trước bỏ em lại đấy!”
Phong Ngôn Hành chăm chút diện mạo hoành tráng, sẵn sàng xuất phát mới gọi cô dậy, thật chẳng có tâm.


Cố Khuynh Dao lần đầu đến Thái Lan, lạ nước lạ cái, có anh không dựa thì còn biết dựa vào ai.
Cô không dám nói lời thừa thãi, nhanh như chớp chạy vào nhà vệ sinh chuẩn bị.
Bên ngoài, Phong Ngôn Hành không nói tiếng nào đã lặng lẽ mang áo đi trước.

Tuy nhiên, lúc vừa mới mở cửa, trùng hợp nhìn thấy Phong Tử Tuyên từ cửa phòng đối diện bước ra.
“Phong Tử Tuyên, anh bám theo tôi cũng sát quá rồi đó.

Đến một giây cũng không nỡ để tôi đi trước hay sao?”
Anh biết Phong Tử Tuyên trước nay đều làm việc rất có lý trí, nhưng lần cạnh tranh này của hai người có chút ngột ngạt.

Ngay cả thời gian từng giây từng phút cũng hơn thua nhau.

E rằng, anh muốn thắng, hắn cũng không để mình thua.
Phong Tử Tuyên nho nhã đeo mắt kính lên, không nhanh không chậm duỗi tay chỉnh lại chiếc cà vạt thắt còn hơi lỏng của anh.
“Cậu nóng tính thế! Đã nói là đồng tâm hiệp lực, tôi sao có thể để cậu đi trước một mình?”
Phong Ngôn Hành chán ghét hất tay hắn ra:
“Bớt giả nhân giả nghĩa.

Đồng tâm hiệp lực cái quái gì? Tôi còn lạ gì cái tham vọng độc chiếm Phong Thị của anh sao?”
Không khí giữa hai kẻ đối đầu căng thẳng hết mức.

Bọn họ trừng nhau rồi, nói không chừng thêm hai ba câu nữa thì sẽ động tay động chân.
Đột nhiên, từ sau lưng của Phong Ngôn Hành, Cố Khuynh Dao tung của chạy ra, miệng la thất thanh:
“Ngôn Hành, đợi tôi với! Đợi tôi đi cùng với!”

Cô thay đồ xong, không nhìn thấy anh đâu, tưởng rằng anh đã bỏ cô đi trước rồi nên mới gấp gáp như vậy.

Ai ngờ anh vẫn còn đứng bên ngoài, cả người cô theo quán tính, không thể kịp thời dừng lại nên đâm sầm vào tấm lưng của anh.
Sau khi chỉnh đốn tư thế, lại chạm phải cái nhìn lạnh người của Phong Tử Tuyên, Cố Khuynh Dao mấp máy môi, gượng gạo cúi đầu chào hỏi:
“Chào buổi sáng, Phó Tổng…”
Phong Tử Tuyên nhìn thấy cô từ trong phòng của Phong Ngôn Hành chạy ra, vô cùng ngạc nhiên.

Trong đầu hắn lúc đó nhận định được tình hình, bỗng chốc cười xòa, quay sang châm biếm Phong Ngôn Hành.
“Ồ, tổng giám đốc và thư ký ở chung một phòng à? Phong Ngôn Hành có hứng thú với phụ nữ từ bao giờ thế? Đúng thực là, ai rồi cũng khác.

Chuyện này thú vị thật đấy!”
Kết quả, vì lời nói này, suốt cả đoạn đường đi, Phong Ngôn Hành ngồi trên xe không nói một lời nào, mặt nhăn như ăn ớt.

Cố Khuynh Dao ngồi ở kế bên, hai bàn tay vì bứt rứt mà bấu vào nhau.
Thú thật, cô cảm thấy cuộc gặp gỡ sáng nay của ba người không phải điềm lành.

Đắn đo hồi lâu, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà nói ra.
“Có phải là tôi đã gây rắc rối cho anh rồi không?”
Phong Ngôn Hành thở hắt ra một hơi, cố tình nhắm mắt lại tìm chút an tĩnh, hỏi ngược lại cô:
“Tại sao lại nghĩ như vậy?”
“Tôi thấy… hình như anh và Phó Tổng không được hòa hợp.

Để anh ấy biết tôi và anh ở cùng nhau, chẳng phải là cho anh ấy thêm một cái cớ để gây sự với anh hay sao?”
Rõ ràng, thái độ châm biếm của Phong Tử Tuyên không đơn giản.


Sự nguy hiểm của hắn hiện rõ trên mặt, đối với Phong Ngôn Hành là không có thiện ý, đối với cô… nó giống như một lời đe dọa.
Nhưng trái với những lo lắng của cô, Phong Ngôn Hành tỏ ra khá bình thản, còn rất tự tin:
“Em nghĩ nhiều rồi.

Anh ấy có thể gây sự được gì chứ? Nếu tôi sợ, tôi đã không cùng anh ấy tranh giành Phong Thị.”
Đoạn, Phong Ngôn Hành ngẫm ra điều gì đó, mở mắt quay sang nhìn cô, cẩn trọng nhắc nhỡ.
“Sau này nếu không có tôi, em tốt nhất là tránh xa anh ấy một chút.

Nhớ chưa?”
Cố Khuynh Dao hiểu chuyện, ngoan ngoãn gật đầu:
“Tôi nhớ rồi!”

Văn phòng Phong Thị chi nhánh Thái Lan.
Tất cả sổ sách và báo cáo về hoạt động của công ty trong vòng hay năm gần đây đều được lật lại.

Phong Ngôn Hành không có bất kỳ một ngôn từ nào có thể diễn tả chính xác cảm xúc hiện tại.

Phong Tử Tuyên đứng lên ngồi xuống mấy lần, uống mấy ly nước mà người vẫn nóng rang vì tức.
“Không có bất kỳ một dự án chủ động đầu tư nào, hồ sơ xin đầu tư thì xét duyệt cẩu thả.

Tony, Phong Thị tuyển nhân viên làm việc làm việc bằng cái đầu chứ không tuyển một bầy chó chỉ biết giữ cửa!”
Tony là quản lý kiêm giám đốc đại diện văn phòng Thái Lan, tuổi cũng đã ngoài 50 chứ không còn trẻ trung gì.

Ông ta nghe Phong Ngôn Hành mắng, ung dung lấy tay vuốt ve cái bụng bia to ễnh của mình, đợi khi anh mắng xong rồi thì qua loa đối đáp mấy câu.
“Phong Tổng, mỗi năm công ty có tới mấy chục nhân viên xin nghỉ việc.

Người tài đều đã bị mấy tập đoàn lớn trong nước chiêu mộ đi hết cả rồi.”
“Vậy ra… Phong Thị chúng tôi là đang nuôi một lũ bất tài vô dụng.”

Ngữ khí của anh mỗi lúc một tăng, song vì đây là văn phòng làm việc, không thể phản ứng thái quá nên đành nén cơn giận xuống.
Chốt lại, vấn đề đầu tiên và cốt lõi nhất chính là nhân sự.

Không có nhân viên ưu tú để dẫn dắt đoàn đội.
Lúc này, đến lượt Phong Tử Tuyên hỏi Tony:
“Còn dự án Memories thì sao, tập đoàn đã cấp vốn nhưng tại sao phải tạm dừng?”
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt của Tony thay đổi hẳn.

Ông ta gục đầu xuống, tay đỡ lấy trán, thở dài sầu não:
“Không giấu gì các cậu, cái resort ấy… bị ám rồi!”
Bị ám?
Hai chữ “bị ám” khiến Phong Ngôn Hành, Phong Tử Tuyên và Cố Khuynh Dao đồng loạt kinh ngạc.
“Ông nói thế là có ý gì?”
Tony đã nói tránh nói né đi rồi, vậy mà ba con người trẻ tuổi này lại không hiểu, hại ông ta phải nói huỵch toẹt ra.
“Cái resort ấy là bị ma ám rồi.

Bây giờ có cho tiền cũng không ai dám đến, chuyện xây dựng… coi như là đổ sông đổ biển đi!”
“Vớ vẩn! Đã là thời đại nào rồi mà còn tin vào mấy cái chuyện ma quỷ đó chứ!”
Phong Ngôn Hành đi theo con đường tư tưởng phương Tây tiến bộ, mấy chuyện ma quỷ với anh mà nói thì chính là hoang đường.

Căn bản là anh không tin.
“Cậu không được nói vậy, con ma đó không bịa đặt được đâu.

Người dân cả một vùng này đều biết, ba đêm còn không dám một mình đi ra khỏi nhà nữa.”
Tony vừa nói, da gà da vịt đều tự nhiên mà nổi lên lớp lớp.

Mặt của ông ta tái nhợt đi, trong mắt ánh lên nỗi sợ hãi tột cùng.
“Con ma đó chính là oan hồn không thể siêu thoát của cô gái bất hạnh nhất vùng…”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi