TỔNG TÀI VAY TÔI MỘT TÌNH YÊU


Buổi tối, khi trên đường trở về khách sạn, Phong Ngôn Hành cố tình nói tài xế taxi chạy vòng qua khu vực thi công resort.

Anh rất muốn xem thử, sự kinh dị mà Tony miêu tả thực chất là như thế nào.
Ở khoảng cách có thể nhìn được bao quát khối nhà lớn, ánh đèn đường lan tỏa mờ nhạt, Phong Ngôn Hành từng chút một cảm nhận khát vọng tình yêu của thế hệ trước bị phủ bụi.

Đây từng là ước mơ lớn nhất của bố anh, dành cho người phụ nữ ông ấy yêu nhất.
Bây giờ, dưới ánh đèn đường mờ nhạt hắt đến, cây xanh um tùm mọc lên, bọc lấy những bức tường xám chưa được tô vẽ, len lỏi vào bên trong những ô cửa sổ chưa được lắp cánh.

Dáng vẻ hoang tàn, lạnh lẽo, hoàn toàn giống như một căn nhà cũ bị vứt bỏ.
Người tài xế quan sát Phong Ngôn Hành qua kính, tâm trạng hình như hơi nặng nề, tò mò hỏi một câu.
“Chàng trai, sao lại muốn đến nơi đáng sợ này, lẽ nào có quan hệ gì với cô gái ấy sao?”
Cô gái ấy mà người tài xế nhắc đến chính là người con gái hai năm trước chết ở đây, oan hồn không thể siêu thoát, mỗi đêm đều gào khóc ở nơi này.

Cũng may, bây giờ vẫn chưa phải đêm muộn, nếu không tài xế cũng không đưa anh đến.
Phong Ngôn Hành âm trầm đáp lại:
“Tôi không quen cô ấy.

Tôi là chủ của công trình này.”
Người tài xế trố mắt nhìn anh, miệng há hốc rất đỗi kinh ngạc, liền cảm thán:
“Ôi trời, thế thì cậu đúng là xui xẻo.

Cái chỗ này không thể kinh doanh được nữa đâu.

Em trai tôi hồi trước là công nhân xây dựng ở đó, nó bảo là ma nữ kia làm bảo vệ ca đêm ngã gãy hai chân, ban ngày phá hỏng máy móc không cho ai làm việc hết.”
Xem ra, tiếng tăm về oan hồn ở resort đã truyền đi xa hơn nhiều so với những gì Phong Ngôn Hành tưởng tượng.

Anh nâng tay, ấn vào huyệt thái dương ở hai bên đuôi chân mày để giảm bớt căng thẳng.


Thật sự không muốn nghe tiếp câu chuyện quái dị này.
Cố Khuynh Dao yên lặng thao tác trên máy tính bảng, ghi chú lại những việc cần phải làm ở Thái Lan ở thời gian này, trong đó có một vài phương hướng giải quyết muốn đề xuất với Phong Ngôn Hành.
“Tổng giám đốc, nhân sự ở công ty và oan hồn ở resort, anh muốn giải quyết chuyện nào trước?”
Phong Ngôn Hành mắt vẫn nhắm nghiền, cầm lấy máy tính bảng của cô, bấm nút tắt.
“Em muốn làm thế nào thì làm như thế ấy.

Hôm nay về nghỉ ngơi trước đã, công việc để hôm sau bàn tiếp đi.”
Dáng vẻ mệt mỏi này của anh, lần đầu tiên cô thấy.

Nhưng nhờ vậy cô mới nhận ra rằng anh cũng là một con người bình thường như cô, cũng sẽ cảm thấy kiệt sức, cần được nghỉ ngơi.
Cố Khuynh Dao không nói đến chuyện công việc nữa, tựa đầu vào ghế quan sát gương mặt đẹp trai đang tranh thủ ngủ một chút dưỡng sức của anh.

Không biết suy nghĩ thế nào, bàn tay của cô bỗng nhiên duỗi ra muốn chạm vào khuôn mặt lạnh lùng góc cạnh đó.

Cảm giác ôn nhu thâm tình khơi gợi rất rõ.

Hơn bất cứ ai, cô biết rõ, Phong Ngôn Hành chính là mẫu đàn ông bên ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp.
“Chết tiệt, mình bị điên rồi.

Sao mình có thể chủ động chạm vào anh ấy chứ?”
Cô bị hành động của chính mình làm cho hoảng hốt, lập tức tỉnh táo thu tay trở về.

Trong người cô giống như có một con người khác đang trỗi dậy giành quyền kiểm soát, mà chỉ khi ở gần Phong Ngôn Hành, cô mới mất khả năng khống chế suy nghĩ.
Về đến khách sạn, Phong Ngôn Hành xuống trước, nhìn thấy cô vẫn không mở cửa bước ra khỏi xe, liền ngạc nhiên hỏi:
“Em còn chờ gì nữa, không định xuống xe à?”
“Tôi còn định đi mua một ít đồ linh tinh sinh hoạt.


Anh về nghỉ ngơi trước đi, tiền xe tôi sẽ thanh toán.”
Cố Khuynh Dao xua tay ý muốn anh nhanh chóng đi vào bên trong khách sạn, lại nhận về cái chau mày khó chịu của anh.

Phong Ngôn Hành hậm hực một lúc, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Lát sau, anh rút từ trong ví ra một tờ tiền có mệnh giá lớn đưa cho tài xế, căn dặn rõ ràng:
“Anh đưa cô ấy đi rồi đưa cô ấy về, chừng này tiền đã đủ chưa?”
Người tài xế nhận lấy tờ tiền mà mắt sáng hực, rối rít nói:
“Đủ chứ, đủ chứ! Còn dư là đằng khác!”
“Ừm, tiền thừa cho anh đó.

Đi cẩn thận một chút!”
Nói xong, Phong Ngôn Hành quay lưng đi vào trong sảnh.
Lúc này, Tống Thiên Kim đã mua chuộc được nhân viên lễ tân, âm thầm lẻn vào trong phòng của người đàn ông cao lãnh suốt ngày tránh né nó.
“Phong Ngôn Hành, em không tin lần này nhìn thấy em anh vẫn không động lòng.

Mỹ nhân kế trong truyền thuyết, xuất chiêu!”
Tống Thiên Kim hí hửng đóng cửa phòng lại, nhìn xuyên qua lớp kính mờ nơi phòng tắm thấy bóng dáng vạm vỡ của một người đàn ông đứng dưới vòi sen.

Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ hất mái tóc đang rủ xuống mặt ra đằng sau, mặt ngửa lên hứng lấy dòng nước ấm nóng đang không ngừng tỏa nhiệt.
“Mẹ ơi, quyến rũ muốn ngất!”
Nó nuốt nước bọt cái ực, thân thể chưa gì đã sướng run lên vì hình ảnh quyến rũ phía trước.

Tống Thiên Kim thề, màn rửa mắt này thật sự quá chất lượng, máu mũi của nó cũng muốn trào ra ngoài.
“Không được, mỹ nữ phải an tĩnh.


Mình đang đi quyến rũ anh Ngôn Hành, không thể để anh
Ngôn Hành quyến rũ ngược lại mình được!”
Tống Thiên Kim lắc lắc đầu, sau đó vỗ vỗ hai má để điều chỉnh lại cơ mặt đang biểu cảm phấn khích quá độ.

Sau đó, nó nhẹ nhàng trèo lên chiếc giường lớn của anh, vứt phăng chiếc áo khoác ngoài, để bộ một bộ váy lụa vừa ngắn vừa dính vào da, nằm nghiêng một bên phô diễn cơ thể phồn thực.
Nam nhân ngàn đời đều không thể vượt qua ải mỹ nhân.

Lần này nó dùng mỹ nhân kế, chính là muốn buộc chặt không cho Phong Ngôn Hành chạy thoát.

Tống baba của nó đã nói rồi, hôn sự của nó phải tiến hành nhanh lên, ông già rồi, bồng cháu được mấy năm là sẽ nhắm mắt xuôi tay thôi.
Tống Thiên Kim tắt đèn, ở trong bóng tối chờ đợi cho anh một điều bất ngờ.

Tiếc rằng, căn phòng mà nó lẻn vào, chiếc giường mà nó nằm lên, không phải của Phong Ngôn Hành, mà là của Phong Tử Tuyên.

Một sự nhầm lẫn tai hại!
“Cạch!”
Cửa phòng tắm mở ra, Phong Tử Tuyên mặc chiếc áo choàng tắm cổ rộng, để lộ cơ ngực và cơ bụng sắc nét.

Nhờ vào ánh sáng hắt từ phòng tắm đến giường ngủ, hắn nhìn thấy được một người phụ nữ chân dài, eo thon đang nằm chễm chệ trên giường.

Chẳng lẽ, mới đó đã có người muốn dùng phụ nữ để lấy lòng hắn?
Tống Thiên Kim không nhanh không chậm vươn người ngồi dậy, uyển chuyển bước tới chỗ của người đàn ông trước mặt, đẩy người ấy dựa vào tường.

Một tay nó vòng ra phía sau đặt lên gáy, một tay ở phía trước đặt lên ngực, trong không gian tối tăm mị hoặc, thủ thỉ vào trong tai hắn:
“Đêm nay… em sẽ khiến anh nhớ mãi không quên…”
Bởi vì chiều cao chênh lệch, hơi thở nóng hổi ở trong miệng cô phả vào trong hõm cổ của hắn.

Phong Tử Tuyên bất giác rùng mình, không chịu được cái tay nhỏ hư hỏng đang mon men sờ soạng ngực mình, lập tức chiếm lấy quyền làm chủ tình thế, đem nó đẩy vào trong tường thay thế.
“Cô ăn gan cọp, hửm?”
Phong Tử Tuyên không phải loài ăn tạp, dùng sự để phòng để kiềm chế tiết dục.
“A, đau!”

Tống Thiên Kim bị hắn đẩy một cái rất mạnh, cả tấm lưng liền trở nên ê ẩm.

Song, nó không quên mình đang đóng vai một người phụ nữ quyến rũ, có đau cũng phải rên một cách gợi tình.
“Ngôn Hành, anh làm em đau quá đi.

Người ta là vị hôn thê của anh đó, mong manh dễ vỡ lắm!”
Cái gì? Phong Tử Tuyên không nghe lầm chứ, cô gái bạo dạng này vừa gọi hắn là Ngôn Hành?
Ngay lập tức, Phong Tử Tuyên bật đèn phòng, nhìn rõ dung mạo của người con gái suýt chút cùng hắn trãi qua một đêm cuồng nhiệt.
“Tống Thiên Kim, sao lại là cô?”
Hắn quét mắt từ trên xuống dưới, nhìn thấy khe ngực sâu, bầu ngực đẫy đà trong cái váy mỏng manh và ngắn cũn cỡn.

Mặt học sinh, body phụ huynh là có thật.

Phong Ngôn Hành nhìn nó ăn mặt khiêu gợi mà mắt muốn nổ tung.
Về phần Tống Thiên Kim, nó chết đứng.

Mấy phút liền, nó chỉ nhìn chằm chằm Phong Tử Tuyên, tâm như chết lặng.

Đã vào nhầm phòng, mà còn vào nhầm phòng của anh chồng tương lai, Tống Thiên Kim ngay lúc này chỉ muốn đào một cái lỗ chui vào cho xong, mặt mũi còn đâu nữa.
“Xin… xin lỗi chú, em vào nhầm phòng rồi!”
Nó xấu hổ, mặt đỏ bừng bừng, vội vàng muốn thoát thân.

Nào ngờ, vừa mới chạy được vài bước đã bị Phong Tử Tuyên kéo lại.
“Cô đi đâu? Quyến rũ tôi rồi bỏ chạy, đâu có dễ!”
Mặt của Phong Tử Tuyên cũng rất đỏ, hình như vừa rồi Tống Thiên Kim đã thành công kích thích dục vọng của hắn.
“Chủ bỏ em ra, lúc nãy chỉ là nhầm lẫn thôi.

Em thật sự không có ý trêu ghẹo chú đâu! Chú đừng có áp sát em nữa, chú thả em ra, em đi tìm anh Ngôn Hành.

Nếu chú không để em đi, em sẽ… em sẽ… sẽ la lên là chú cưỡng hiếp em đó.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi