TỔNG TÀI VAY TÔI MỘT TÌNH YÊU


Tống Thiên Kim liên tục lùi về phía sau, cố tình tránh né Phong Tử Tuyên.

Phong Tử Tuyên lại không ngừng tiến tới, nó chạy sang hướng nào, hắn sẽ đi về hướng ấy vây lấy.
“Cô thử la lên đi, xem xem người nào sẽ đến.

Để cho người đó nói xem, giữa một người bị phụ nữ lẻn vào trong phòng như tôi và một cô gái ăn mặc khiêu gợi có chủ đích như cô, họ sẽ tin ai?”
Đương nhiên là sẽ tin Phong Tử Tuyên rồi.
Phong Tử Tuyên nham hiểm nhếch môi, Tống Thiên Kim bị dọa cho chân đứng không vững.

Hắn hạ mắt nhìn ngắm lại phong cách lẳng lơ phóng đãng của nó một lần nữa, thấy phần ngực trắng nõn phập phồng sống động mà vô cùng hưởng thụ.

Thật sự, không biết là do Tống Thiên Kim quyến rũ quá đà, hay là do hắn thiếu tình khát dục…
Biết Tống Thiên Kim đã rơi vào thế bị động, bị hắn nắm được thóp, Phong Tử Tuyên còn bồi thêm một câu đánh vào đúng yếu điểm của nó.
“Cô nói xem, Ngôn Hành của cô ở phòng đối diện, nhìn thấy chúng ta hai thân thiếu vải như thế này sẽ nghĩ gì? Có phải là kịch tính lắm không?”
“Anh Ngôn Hành ở phòng đối diện, chú không lừa em đấy chứ?”
Nó kích động nhảy dựng lên.

Tuy việc này là nhầm lẫn nhưng lại rất khó để giải thích, Ngôn Hành mà biết thì sẽ nghĩ nó là loại phụ nữ không đứng đắn mất.
Đến đây, phản ứng của Tống Thiên Kim đã đúng với những gì Phong Tử Tuyên dự đoán, quả là một chú thỏ con ngây thơ dễ bị dụ dỗ.

Hắn không nghĩ nhiều, chợt có cảm giác mối lương duyên của mình và cô nhóc này không tầm thường, nên dây dưa sâu hơn một chút.
Hơn nữa, hắn cũng không muốn em trai của mình sớm lên được vị trí chủ tịch.

Chi bằng lần này cố tình trở thành hòn đá cản đường.
“Tôi lừa cô làm gì? Tôi chỉ có ý tốt nhắc nhở cô thôi.

Chắc cô cũng không biết, Phong Ngôn Hành ghét nhất là phụ nữ có ý đồ trèo lên giường của em ấy.


Phản cảm và rẻ tiền, vô cùng căm ghét.”
Tống Thiên Kim suy sụp.

Cứ nghĩ bản thân trở thành hình mẫu mà tất cả đàn ông thích, hóa ra lại là mẫu phụ nữ bị chồng tương lai ghét nhất.

Toi rồi, vấn đề này ngày càng nghiêm trọng.
“Vậy phải làm sao đây… Em không muốn bị anh Ngôn Hành ghét, không thể để anh ấy thấy bộ dạng của em bây giờ được.

Nhưng mà, hành lý của em, nhân viên khách sạn vẫn chưa chuyển đến.”
Lúc này, Phong Tử Tuyên đột nhiên đứng thẳng người dậy, hai tay kéo vạt áo choàng che kín ngực, nghiêm chỉnh ngồi xuống chiếc ghế cách xa Tống Thiên Kim.

Dáng vẻ đứng đắn và trưởng thành, bảo:
“Thấy chưa, ban nãy vội vàng hét ầm lên là toang rồi.

May cho cô là tôi cản kịp!”
“Phong Tử Tuyên, giúp người thì giúp cho trót.

Chú nghĩ cách giúp em đi, em có thể mất mặt với chú nhưng mà không thể mất mặt trước chồng tương lai được.

Năn nỉ chú đó…”
Mới chỉ mới vài ba câu nói, hắn đã khiến Tống Thiên Kim hai mắt ướt lệ, quỳ rạp ở dưới chân hắn, tha thiết cầu xin.
Phong Tử Tuyên từ tốn đặt tay lên đầu nó, nhẹ nhàng vuốt tóc an ủi, giọng nói trầm thấp rung động lòng người:
“Được rồi, đừng lo lắng, cũng không phải là không có cách.

Đêm nay… cô ở lại với tôi đi!”

Tại một diễn biến khác, Cố Khuynh Dao sau khi trở về khách sạn đã thấy Phong Ngôn Hành ngủ say, lẳng lặng lấy quần áo đi tắm.


Nghĩ rằng sống cùng một người đàn ông cũng không có gì đáng sợ như cô từng nghĩ, chỉ cần chịu khó ngủ ở sô pha thì sẽ ổn thôi, tinh thần của Cố Khuynh Dao liền được thả lỏng.
Tuy nhiên, số phận của cô chính là không thể sống suôn sẻ.

Vì thế khi lấy quần áo sạch để thay vào, cô cầm không chắc khiến đồ bị rơi xuống sàn nhà tắm đầy nước.
“Haizz, ướt hết cả rồi… Mình đúng là hậu đậu hết chỗ nói!”
Cố Khuynh Dao mặt xị một đống, tâm trạng lập tức vì bộ quần áo ướt mà chùng xuống mấy bậc.

Hai mươi mấy tuổi rồi, cầm một bộ quần áo cũng không xong.

Bây giờ quần áo đâu mà mặc ra ngoài đây?
Sau mấy tiếng thở dài thườn thượt, cô hé cửa lén nhìn sang chỗ Phong Ngôn Hành, còn cố tình đánh rơi chiếc lược để tạo tiếng động.

Anh hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào, mắt vẫn nhắm nghiền yên giấc.

Nhân cơ hội này, cô quấn vội chiếc khăn tắm quanh người, khẽ mở cửa, muốn ra ngoài lấy bộ quần áo khác.

Tất nhiên, cô không muốn Phong Ngôn Hành thức giấc, chỉ dám đi bằng mũi chân, rón rén cẩn trọng từng bước một.
Bỗng, phía sau lưng vang lên tiếng nói:
“Cố Khuynh Dao, em đang làm gì vậy?”
Cố Khuynh Dao giật mình, quay đầu nhìn lại, trông thấy Phong Ngôn Hành mở mắt nhìn cô.

Mẹ nó, cô thật sự muốn chửi thề, sao anh lại tỉnh dậy vào đúng lúc này cơ chứ? Cơn chấn động tâm lý còn chưa dứt, chân đã bị trượt, Cố Khuynh Dao cả người chao đảo mất thăng bằng, chưa đầy một giây đã ngã ngồi xuống đất.
Cú ngã này, thật sự là đau đó! Cực kỳ đau mông, cũng cực kỳ đau lòng!
Chiếc khăn tắm mà cô quấn tạm bị bung ra khỏi người, những phần cần được che chắn cứ như vậy được phơi bày hết thảy.


Lúc đó, cơn đau từ mông truyền đi khắp cơ thể, Cố Khuynh Dao đau đến không thể cử động được, chỉ có thể gào lên:
“Phong Ngôn Hành, anh mau nhắm mắt lại!”
Trong lòng cô còn niệm thần chú: “Không nhìn thấy.

Không nhìn thấy.

Không nhìn thấy.”.

Niệm đủ ba lần để thần chú ứng nghiệm.

Nhưng…
Chỉ thấy Phong Ngôn Hành dùng chiếc chăn đang đắp, mang đến phủ lên người cô.

Động tác thoăn thoắt bọc cô lại, điềm tĩnh nói:
“Tôi nhìn thấy rồi!”
Tiếp tới, anh bồng cô trên tay, đem qua giường rồi nhẹ nhàng đặt xuống.
“Anh… nhìn thấy gì rồi?” Cố Khuynh Dao nhỏ giọng.
“Bị ngã dập mông không lo, chú tâm đến chuyện đó thì có tác dụng gì?” Phong Ngôn Hành định mắng cô ngốc, sau đó suy nghĩ lại, muốn trêu chọc cô một chút: “Cái gì cũng nhìn thấy hết rồi.

Em nhỏ, mông to, còn có...”
Mặt của cô đỏ đến tận mang tai.

Cố Khuynh Dao lập tức đặt ngón tay lên môi anh chặn lại, không cho anh nói tiếp.
“Đừng nói nữa! Coi như là, giữ cho tôi một chút danh dự đi, được không?”
Biểu cảm của cô vừa đáng yêu vừa có chút hài hước.

Phong Ngôn Hành không nhịn được mà phì cười.
“Em cần phải tỏ ra nghiêm trọng đến thế sao? Dù sao cũng đâu phải là lần đầu.

Chắc em quên rồi, chúng ta từng cùng nhau lăn giường, chân tơ kẽ tóc của em tôi đều tường tận nhớ rõ.”
Nói xong, anh đến tủ y tế nhỏ trong phòng, tìm cho cô thứ gì đó có thể giảm đau hoặc giảm sưng.


Có điều, thuốc ở đây chỉ có những vỉ lẻ không nhìn thấy hạn sử dụng, để cô uống thì anh không an tâm lắm.

Vậy nên, anh lấy một chai dầu gió.
“Không có thuốc giảm đau, dùng tạm dầu đi.”
“Dầu á? Có dùng được không thế?” Cố Khuynh Dao nghi ngờ, loại dược phẩm này cô chưa từng dùng qua.
“Yên tâm đi, thần dược của người châu Á đó.

Trị được bách bệnh.”
Phong Ngôn Hành ngồi xuống giường, giục:
“Nào, nằm úp người lại, đưa mông đây tôi thoa dầu cho!”
Anh có ý tốt, nhưng mà yêu cầu của anh quả thực kỳ cục.

Cố Khuynh Dao bị điên mới nghe lời anh.
“Không cần đâu.

Để tôi tự làm được rồi.”
Cô giật lấy chai dầu trên tay anh, bây giờ cũng bớt đau hơn rồi, có thể đứng dậy đi đứng được.

Cố Khuynh Dao lấy cho mình một bộ đồ ngủ mới, mang theo dầu vào trong phòng tắm.
Sau khi xong xuôi, cô theo dự tính ban đầu, không vì mông bị đau mà đòi hỏi, đến bên giường lấy phần mền gối của mình chuyển qua sô pha.

Hành động này của cô khiến cho anh nhìn đến ngây ngốc.
“Em không ngủ cùng tôi sao?”
Cố Khuynh Dao lắc đầu:
“Tôi không.

Anh cứ ngủ trên giường cho thoải mái, tôi ngủ sô pha là được rồi.”
Phong Ngôn Hành chau mày, làm sao anh nỡ để cô ngủ trên cái sô pha cứng ngắt kia được.
“Tôi không phải kiểu người thừa nước đục thả câu, em không cần phải sợ.

Đến đây, giường này chia cho em một nửa!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi