Phong Ngôn Hành gặp tai nạn xe, tính mạng nguy kịch, dù cho phẫu thuật thành công vẫn hôn mê suốt ba tháng ròng.
Ba tháng này, Cố Khuynh Dao luôn túc trực bên giường bệnh của anh từ 12 giờ đêm đến 7 giờ sáng.
Cô dằn vặt từng ngày, biết bao câu giá như nói ra.
Giá như cô can đảm cho anh biết sự thật sớm hơn, giá như cô không chọn cách âm thầm chạy trốn thì có lẽ Phong Ngôn Hành đã không điên cuồng đuổi theo, không gặp tai nạn rồi hôn mê bất tỉnh.
Dường như thân phận đã không còn quan trọng nữa, chuyện đi đến nước này buộc Cố Khuynh Dao phải chấp nhận.
Chấp nhận trở thành đứa con ngoài giá thú thứ hai của nhà họ Phong, chấp nhận cả việc trở thành người thừa kế chính thức của tập đoàn Phong Thị.
Là bạn gái hay là em gái đều không còn quan trọng nữa, quan trọng là chỉ khi ở bên cạnh Phong Ngôn Hành, từng ngày nhìn anh hồi phục, Cố Khuynh Dao mới cảm thấy yên tâm.
“Cố Khuynh Dao, đến giờ cô về rồi đó.
Đi nhanh đi, đừng có để Phong phu nhân nhìn thấy cô.” Lương Mộng Ảnh chua ngoa nhắc nhở.
Cô ta bây giờ rất ghét Cố Khuynh Dao, chẳng qua địa vị của cô ta không thể làm gì người thừa kế Phong Thị nên mới phải nén giận giữ chừng mực.
Nhưng cũng không riêng gì Lương Mộng Ảnh, người ghét Cố Khuynh Dao nhất phải kể đến Phong phu nhân Hạ Thy.
Ngày kết hôn, Cố Khuynh Dao chạy trốn, Phong Ngôn Hành gặp chuyện.
Phong Tấn lại nhân cơ hội náo nhiệt này mà công bố cho cả thế giới biết ông ta có một đứa con riêng tên Cố Khuynh Dao.
Không hề xấu hổ, không hề áy náy, không hề biết sai, trái lại còn rất đỗi tự hào.
Ở trước mặt người vợ bị ông ta phản bội, ông ta miệng cười rộng đến mang tai, quyết định Cố Khuynh Dao sẽ trở thành người kế nhiệm vị trí chủ tịch tập đoàn Phong Thị.
Nói Hạ Thy ghét Cố Khuynh Dao thì còn nhẹ quá.
Cô là kết tinh từ sự phản bội của chồng và bạn thân bà, bà hận không thể gi3t chết.
Đã vậy bỗng nhiên lại chiếm được cả gia sản đồ sộ vốn thuộc về con trai bà, bảo bà phải chấp nhận ra sao? Lòng vị tha của phụ nữ cũng có giới hạn.
Trong cảnh ngộ của bà, bà đã thề không đội trời chung với Cố Khuynh Dao, chỉ cần để bà nhìn thấy thì chính tay bà sẽ đánh chết cô.
“Cố Khuynh Dao, cô có nghe tôi nói không vậy? Còn ngồi đực ra đó?”
Lương Mộng Ảnh lần này quát lên.
Bởi vì Cố Khuynh Dao chẳng có dấu hiệu gì là chuẩn bị rời đi cả.
Lương Mộng Ảnh vốn không muốn nói động đến nhưng hiện tại đã sắp đến giờ Phong phu nhân vào viện chăm sóc Phong Ngôn Hành, bắt gặp Cố Khuynh Dao rồi tức giận sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.
Cố Khuynh Dao thở dài một hơi, tay vịn lên chiếc tủ đầu giường, từ từ đứng dậy.
Ba tháng nay, ngày nào cô cũng nghe những lời này, quen thuộc đến mức không còn cảm xúc.
“Tôi đi rửa mặt chút, rồi đi.”
Đứng trước gương trong nhà vệ sinh, hất một làn nước mát lên mặt, cô cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều.
Ban ngày, Phong Ngôn Hành có mẹ chăm nom.
Ban đêm cô lén lút ở bên cạnh.
Ba tháng rồi, mặc cho ai mắng chửi hay căm ghét, Cố Khuynh Dao vẫn mặc dày làm ngơ.
Cô hiểu, cô chấp nhận tất cả vì cô xứng đáng nhận được sự căm ghét đó.
Cố Khuynh Dao đã hủy hoại một gia đình, tội này khó có thể tha thứ.
Đột nhiên, âm thanh nhẹ nhàng, đều đặn phát ra từ máy theo dõi bệnh nhân chuyển thành inh ỏi.
Phong Ngôn Hành có bất trắc rồi? Cố Khuynh Dao chưa kịp định thần đã nghe thấy tiếng la thất thanh từ bên ngoài của Lương Mộng Ảnh.
“Bác sĩ! Bác sĩ! Bác sĩ đâu cả rồi?”
Cố Khuynh Dao hoảng hốt lao ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn màn hình của máy theo dõi đang nhấp nháy thông báo tình huống nguy hiểm mà cả kinh, hai chân mềm nhũn, mặt cắt không còn giọt máu.
Huyết áp tăng cao quá.
Sao… sao lại thế này…”
Trong khi Lương Mộng Ảnh khẩn trương chạy đi tìm bác sĩ, Cố Khuynh Dao lại chôn chân bên giường bệnh của anh.
Cô không chạy nổi, cũng không dám chạy đi, không dám để anh một mình trong phòng.
Nhìn những con số trên máy theo dõi không ngừng tăng lên, cô càng điên cuồng nhấn vào nút khẩn cấp trên đầu giường.
“Ngôn Hành, anh làm sao thế này? Đừng làm em sợ mà anh…”
Hoảng hốt, sợ hãi, dù cho ở bên cạnh anh vẫn bị cảm giác mất mát đe dọa.
Cố Khuynh Dao run rẩy nắm lấy bàn tay của Phong Ngôn Hành, lệ trong mắt của cô trào ra như thác, chỉ thấy bàn tay của Phong Ngôn Hành bạc trắng như tuyết, lạnh giá như băng.
Rất nhanh, tiếng bước chân dồn dập kéo đến.
Một đoàn ngoài gồm bác sĩ và ý tá xông vào trong phòng.
Họ phản ứng trong chơp smawts, lập tức tiến hành thao tác cấp cứu cho Phong Ngôn Hành.
Một nhân viên y tế đẩy Cố Khuynh Dao ra khỏi phòng, dứt khoát nói:
“Người nhà bệnh nhân vui lòng chờ bên ngoài, bên trong cứ giao cho chúng tôi.”
Cửa phòng đóng sầm lại, Cố Khuynh Dao ngồi ngoài hành lang vẫn không hết lo, liên tục thông qua cửa kính theo dõi diễn biến trong phòng.
“Phong Ngôn Hành, anh sẽ ổn mà.
Anh nhất định sẽ ổn mà!”
Cô lặp đi lặp lại lời này trong miệng, hai tay chắp lại cầu nguyện cho anh.
Lương Mộng Ảnh đứng ngồi không yên, lúc này cô ta phải tỉnh táo hơn bao giờ hết, lập kế hoạch những tình huống xấu có thể xảy ra và cách giải quyết.
Cô ta không để ý đến Cố Khuynh Dao, nghĩ một lúc rồi gọi điện thoại báo tin hết người này rồi đến người khác.
Trong khoảnh khắc này, ai ai cũng bận rộn, chỉ có cô và anh tĩnh lặng giữa dòng đời.
Cố Khuynh Dao ngồi một góc, đôi mắt luôn hoài trông đợi phép màu cứu lấy anh.
Phong Ngôn Hành yên ắng nằm trên giường trắng, chờ cơ hội sống được trao cho mình.
Phải hơn hai mươi phút, của phòng bệnh mới được mở ra.
Cố Khuynh Dao đang ngồi bó gối trên sàn, chưa đến một giây đã vùng dậy tóm lấy tay áo vị bác sĩ gần nhất.
“Bác sĩ, anh ấy sao rồi bác sĩ?” Cô hớt hãi hỏi.
“Bệnh nhân không sao.
Thật may mắn, anh ấy đã tỉnh lại rồi.” Bác sĩ ôn tồn đáp.
“Anh ấy… tỉnh rồi?”
Cố Khuynh Dao thiếu điều muốn giương tay tát bản thân một cái cho tỉnh, hoàn toàn không dám tin vào tai mình.
Thấy cô hoang mang, vị bác sĩ kia điềm đạm tháo khẩu trang xuống, để ra một nụ cười trấn an.
“Thật! Anh ấy tỉnh rồi, sức khỏe bây giờ đã được ổn định.”
Vừa nói, bác sĩ vừa nép người sang một bên, tạo khoảng trống cho Cố Khuynh Dao nhìn vào trong phòng.
Bên trong, trên chiếc giường với tấm drap trắng muốt, Phong Ngôn Hành ngồi đó, đôi mắt màu hổ phách sáng ngời, nhìn về phía Cố Khuynh Dao.
Phong Ngôn Hành thật sự đã tỉnh lại.
Dường như hiện tại là hư không, thân phận là vô thực, khoảng cách là vô hình.
Đã rất lâu rồi không được nhìn thấy đôi mắt anh hướng về phía cô, dẫu ánh mắt ấy bây giờ lạnh nhạt dò xét, Cố Khuynh Dao vẫn không cưỡng lại được cảm xúc dạt dào trong tim mà chạy ngay đến ôm lấy anh.
“Cuối cùng em cũng đợi được anh tỉnh lại.
Ngôn Hành, em đợi anh rất lâu rồi.”
Đôi tay nhỏ bé của cô siết chặt anh vào lòng mình, cảm nhận thân hình nam tính ngày nào nay đã gầy đi nhiều mà xót xa.
Trái ngược với cô, Phong Ngôn Hành không chút biến động, lạnh nhạt hệt như khi vừa tỉnh lại, cất tiếng hỏi cô.
“Cô… đợi tôi sao?”
“Ừm, em đợi anh.
Anh đã hôn mê ba tháng rồi, ngày nào em cũng đợi anh tỉnh lại.”
Cố Khuynh Dao với niềm vui trong lòng, không ngại ngần bày tỏ với anh.
Cô từ ôm chuyển sang nắm tay, thực hiện những hành động tiếp xúc thân mật mà trong mắt Phong Ngôn Hành bây giờ… chúng thật kỳ quái.
“Tại sao lại đợi tôi? Tôi và cô không hề quen biết.”