TỔNG TÀI VAY TÔI MỘT TÌNH YÊU


Phong Ngôn Hành đẩy Cố Khuynh Dao ra, không kiêng dè biểu thị sự khó chịu lên mặt.

Đầu mày anh cau lại, ánh mắt cũng rất hung dữ nhìn cô.

Cố Khuynh Dao trong giây phút đó bỗng chốc cảm nhận được một bức tường vô hình mọc lên giữa hai người, không được phép vượt qua.

Nếu cô cố chấp vượt qua, anh nhất định sẽ rất tức giận.
Nhưng, vẫn có điều không đúng.

Phong Ngôn Hành vừa nói rằng anh không quen biết cô sao?
“Em… em là Khuynh Dao đây mà.

Anh không nhận ra em sao?”
Cố Khuynh Dao chụp lấy bàn tay của anh áp lên bên má mình, giống như muốn cho anh cảm nhận điều thân thuộc nhất.

Tuy nhiên, Phong Ngôn Hành đã ngay lập tức thu tay về, lớn tiếng nói:
“Cô gái này, cô bị gì vậy hả? Tôi không biết cô là ai hết.

Cho dù tôi có quen biết cô đi nữa thì mong cô cũng đừng có tùy tiện chạm vào người tôi.

Rất phiền!”
Cái giọng điệu gắt gỏng này, cộng với thái độ khó ở kia, thật sự khiến hai cô gái bàng hoàng.

Lương Mộng Ảnh há hốc mồm không dám tin, dáng vẻ lãnh khốc, xa lánh phụ nữ của Phong Ngôn Hành đã quay trở lại.
Lương Mộng Ảnh run run bước lên phía trước:
“Sếp, anh có nhận ra tôi không?”
Cố Khuynh Dao đối với Phong Ngôn Hành từng quý hơn cả tính mạng, vậy mà sau khi tỉnh lại đã thành người dưng không quen biết.

Không phải là Phong Ngôn Hành mất trí nhớ rồi đấy chứ?
Phong Ngôn Hành nheo mắt, nhìn chằm chằm Lương Mộng Ảnh.


Bộ dạng của cô ta cũng phiền không kém gì người phụ nữ tự tiện ôm anh kia, buộc anh phải mắng:
“Lương Mộng Ảnh, cô đang đùa với tôi đấy à? Công việc tôi giao cho cô ít quá nên cô rảnh rỗi bày trò đúng không?”
“Không có, không có.

Tôi sợ sếp mất trí nhớ nên hỏi thử thôi.” Lương Mộng Ảnh vội lắc đầu.
“Mất trí? Nhìn tôi giống tên mất trí lắm hả? Tôi đây cực kỳ tỉnh táo, cực kỳ minh mẫn.”
“Ừm… đúng là nhìn không ngốc như tên mất trí.

Nhưng mà anh không quen người này thật sao?”
Hỏi nhiều như thế, cuối cùng vẫn quay lại chủ đề về người phụ nữ xa lạ đó.

Phong Ngôn Hành bắt đầu thấy chướng mắt rồi.
“Tôi không quen cô ta.”
Phong Ngôn Hành vẫn là Phong Ngôn Hành, anh vẫn nhớ Lương Mộng Ảnh là thư ký thân cận của anh, cớ sao lại không nhận ra người anh yêu nhất.
Cố Khuynh Dao nhất thời không chấp nhận được, kích động nắm lấy tay Phong Ngôn Hành lần nữa.

Cô nghẹn ngào nói:
“Ngôn Hành, anh nhìn em đi, nhìn em kỹ một chút.

Em là Khuynh Dao đây, anh nhìn kỹ một chút sẽ nhận ra em thôi mà.”
Nhưng Phong Ngôn Hành giật phắt tay ra, lần này hoàn toàn không còn kiên nhẫn để cảnh cáo cô nữa.

Bằng cách tuyệt tình nhất, anh đuổi cô đi.
“Lương Mộng Ảnh, đuổi cô ta ra ngoài.

Đừng để cô ta gây chướng mắt tôi!”
Cố Khuynh Dao cứ thế bị Lương Mộng Ảnh vừa lôi vừa kéo ra ngoài.

Lương Mộng Ảnh cứ nghĩ rằng lần này triệt để đuổi được Cố Khuynh Dao rồi, trong lòng mừng thầm.


Ai ngờ, hai người chỉ vừa ra đến cửa đã bị một người khác chặn đường.
Đáng nói, người chặn đường họ lại là… Phong phu nhân.
Chát!
Một cái bạt tai nhanh như chớp giáng thẳng vào Cố Khuynh Dao.

Cố Khuynh Dao choáng váng đầu óc, Lương Mộng Ảnh cũng tái xanh mặt.

Không xong rồi, đây là tình huống không ai muốn xảy ra nhất.

Ba tháng trời dự liệu, cuối cùng vẫn không tránh được việc Phong phu nhân và Cố Khuynh Dao đối mặt với nhau.
Phong phu nhân hai mắt đỏ ngầu, trừng trừng nhìn Cố Khuynh Dao.

Bà từng nói, nếu như Cố Khuynh Dao để bà bắt gặp lần nào, bà nhất định sẽ ra tay đánh cô.

Lời nói đó nay đã thành sự thật, người phụ nữ trung niên gầy nhom, phúc hậu đã xuống tay đánh người.
Cố Khuynh Dao ôm lấy một bên má nóng bừng, đã in hình năm ngón tay đỏ ứng, nước mắt chực trào tuôn ra mà không dám nói lời nào.
“Cố Khuynh Dao, cô quả nhiên là loại mặt dày vô sỉ.

Sao cô dám đến gần con trai tôi chứ hả?”
Vừa quát, Phong phu nhân Hạ Thy vừa xông đến nắm lấy tóc của Cố Khuynh Dao.

Dáng vẻ điên cuồng và hung dữ cào đánh loạn xạ.

Cố Khuynh Dao bật khóc thành tiếng, thế nhưng cô không một lời than rằng cô đau quá, chỉ mải miết cầu xin:
“Phong phu nhân, con xin lỗi.

Con xin lỗi… con xin lỗi…”
“Cô mà biết lỗi sao? Nếu cô biết lỗi thì đã không vác mặt đến đây gặp con trai tôi rồi.

Tôi đánh chết cô, tôi phải đánh đến khi nào cô đến tìm con trai tôi nữa thì thôi!”

Một người mẹ có thể biến thành dáng vẻ dữ tợn như thế nào để bảo vệ con của mình? Dáng vẻ ấy có thể vượt xa sức tưởng tượng của bất kỳ ai, giống như việc không ai nghĩ rằng người phụ nữ mang bệnh đầy mình, ốm đến trơ xương như Phong phu nhân lại có thể đánh được những cú rất kêu như hiện tại.
Những cú đánh ấy có uy lực đến mức Lương Mộng Ảnh dù ghét Cố Khuynh Dao vẫn cảm thấy xót thương cho cô.
“Phu nhân, đừng đánh nữa.”
Lương Mộng Ảnh muốn chen vào ngăn cản liền bị Phong phu nhân hất văng ra.

Phong Ngôn Hành ngồi trên giường bệnh, tay vẫn còn gắn kim truyền dịch, nhìn cảnh tượng hai người phụ nữ đánh nhau cũng trở nên nóng mặt mà muốn bước đến ngăn cản.
“Mẹ, đủ rồi.

Đừng đánh nữa.”
“Phu nhân, như thế sẽ tổn hại cho sức khỏe của bà đó.”
“Mẹ, dừng tay đi.

Để cô ta đi đi.”
Phong Ngôn Hành và Lương Mộng Ảnh phải can ngăn rất lâu, còn bị đánh oan mấy cái mới có thể tách được hai người phụ nữ ra.
Phong Ngôn Hành đỡ Cố Khuynh Dao đứng dậy, đứng ở phía trước che chắn để cô thuận lợi rời khỏi bệnh viện.

Phong phu nhân bị Lương Mộng Ảnh ôm chặt lấy, nhìn Cố Khuynh Dao chạy đi mà vẫn không nguôi giận, gào lên:
“Nó đáng bị đánh! Nó đáng bị đánh! Đồ không có liêm sỉ!”
Mặt mũi bà đỏ đỏ như gà đá, hừng hực lửa giận.

Bà thở hồng hộc rồi đột nhiên thấy lồ ng ngực mình nhói lên một cái.

Trong chớp mắt, người phụ nữ trung niên đã ngã gục xuống sàn, tay ôm lấy ngực trái thoi thóp.
“Chết rồi, là bệnh tim của của mẹ tôi tái phát!” Phong Ngôn Hành nhận ra ngay.
Hôn mê suốt ba tháng trời, ngày anh tỉnh lại, hai mẹ con còn chưa kịp vui mừng ôm lấy nhau thì đã xảy ra chuyện.

Phong Ngôn Hành không hiểu, mẹ của anh trong mắt anh là người phụ nữ dịu dàng và bao dung nhất, chưa bao giờ nghĩ rằng bà sẽ vì tức giận mà ra tay đánh người.
Bấy giờ bên ngoài phòng cấp cứu chỉ có Phong Ngôn Hành, Lương Mộng Ảnh và Lưu Anh.

Lưu Anh vừa từ công ty tới, vốn là thay ca cho Lương Mộng Ảnh về nghỉ ngơi.

Đợi một lúc, Phong Ngôn Hành bất giác hỏi:
“Người tên Cố Khuynh Dao kia… sao lại khiến mẹ tôi tức giận như vậy?”
“Là do cô ta hết!” Lương Mộng Ảnh bức xúc “Tôi đã đuổi cô ta về từ sớm, nếu như cô ta biết điều thì đã không gặp phải phu nhân rồi.

Đúng là tức chết.


Cô ta cũng đâu phải không biết rằng phu nhân sẽ đánh cô ta.”
“Chuyện là thế nào? Cô nói rõ tôi xem.”
“Sếp hôn mê bất tỉnh nên không biết.

Cái ngày mà sếp bị tai nạn xe mất nửa cái mạng là ngày mà chủ tịch công khai cho cả thế giới biết Cố Khuynh Dao là con riêng của ông.

Đó chỉ là cái sốc thứ nhất, cái sốc thứ hai còn khủng khiếp hơn nhiều.

Ngoài mặt thì lo lắng cho anh nhưng trong bụng lại giả nhân giả nghĩa.

Vị trí chủ tịch mà sếp tốn mồ hôi nước mắt và công sức để đạt được, Cố Khuynh Dao lại giành được một cách dễ dàng.”
Lương Mộng Ảnh nói ra một tràng, Lưu Anh ngồi bên cạnh không kịp bịt miệng cô ta lại.
“Sao em lại nói Khuynh Dao như thế, em ấy cũng có nỗi khổ mà.” Lưu Anh nhăn mặt, không hoàn toàn đồng tình.
“Nỗi khổ gì chứ.

Cô ta ngồi lên ghế chủ tịch có do dự chút nào không? Lúc nào cũng làm ra vẻ mặt đau khổ trong khi sướng không ai bằng.”
Phong Ngôn Hành từ từ siết nắm tay lại, thì ra anh đã nằm viện rất lâu rồi.

Trong thời gian anh nằm viện có rất nhiều chuyện xảy ra.

Chỉ là không ngờ rằng, người giành ghế chủ tịch của anh không phải Phong Tử Tuyên mà là Cố Khuynh Dao.

Người phụ nữ này tâm cơ khó đoán, bảo sao vừa nhìn thấy cô anh đã khó chịu.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, công tác cấp cứu đã kết thúc.

Một bác sĩ đứng ở trước cửa, cất tiếng hỏi:
“Ai là người nhà của Hạ Thy?”
“Là tôi.

Tôi là con trai bà ấy.” Phong Ngôn Hành nhanh chóng đáp.
“Thành thật xin lỗi cậu.

Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng bệnh nhân không qua khỏi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi