TỐNG TIÊN HÀNH



Tống Phong chậm rãi đi lên lôi đài.
Khác với những người khác, Tống Phong không muốn lạm dụng linh lực vào việc vô bổ.

Mà ở đối diện, xuất hiện trong tầm mắt của Tống Phong không ngờ lại mà một hán tử mặt rỗ.
“Bắt đầu.”
Âm thanh không chút cảm tình từ Khinh Nhu lão ẩu truyền ra.
Hán tử mặt rỗ vừa nghe lời này, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, thân ảnh vậy mà tại chỗ lóe lên biến mất không thấy.
Tống Phong thấy cảnh này, ánh mắt lóe lên, trên thân lập tức mở ra linh lực hộ thể, bàn tay lại không chút nào chậm chạp vỗ về phía bên phải.
Ầm vang một tiếng, không gian bên tay phải Tống Phong đột nhiên nhộn nhạo một cái, một khối hỏa cầu theo đó nổ tung, hiện rõ nơi đó chỉ có một khối hình nhân.
Tống Phong còn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên cảm thấy dưới chân mát lạnh, bên tai truyền đến âm thanh lạnh lẽo:
“Tiểu tử, ta xem ngươi chạy đi đâu.”
Chỉ thấy từ dưới chân Tống Phong đột ngột mọc lên hai cánh tay đỏ tươi như máu phân biệt hai bên trái phải ôm chặt lấy hai chân của hắn không thể nhúc nhích.
Tống Phong sắc mặt chỉ kinh không hoảng, từ túi trữ vật xuất ra liên tục mấy tấm phù lục dán lên người.

Trong chớp mắt, quanh người hắn có đủ loại màu sắc bùng lên, tạo thành một quả cầu ánh sáng đem hắn bao bọc vào trong.
Hầu như cùng lúc, Tống Phong cảm giác được phía sau gáy một trận hàn quang cuốn tới.


Sắc mặt liền biến đổi, thân người đột nhiên quỷ dị cúi xuống, tay phải hắn không chút do dự búng về phía chân mình, tay còn lại thì không chút do dự chém về phía sau lưng.
Chỉ nghe âm thanh “Xoẹt xoẹt” xé không vang lên, hai cánh tay đầy máu ôm chặt Tống Phong như hai cây nấm bị dễ dàng chặt đứt, mà đạo kiếm khí bay về phía sau lưng Tống Phong thì như va chạm với vật gì đó thật cứng làm vang lên một tiếng vang giòn.
Tống Phong mắt thấy hai cánh tay đầy màu bị chặt đứt, tinh mang trong mắt lóe lên, hai chân nhẹ nhún một cái, lập tức thân người bay ra xa mấy chục thước mới ổn định thân hình.
Lúc này, phòng hộ trên người Tống Phong vậy mà đã bị chém vỡ mấy tầng, khiến sắc mặt của hắn trầm xuống.
— QUẢNG CÁO —
Đưa mắt nhìn lại, liền thấy hán tử mặt rổ sắc mặt khó coi, hai tay cầm một thanh đại đao thoáng run rẩy nhìn qua Tống Phong, rít qua kẽ răng:
“Tiểu tử khá lắm, có thể thoát khỏi Huyết Ma Thủ của ta, xem ra bảo vật trên người ngươi cũng không ít.

Tất cả sẽ là của ta.”
Hán tử mặt rỗ nói xong, khóe miệng càn rỡ cười, há mồm phun ra một thanh đạo huyết quang.

Đạo huyết quang này vừa ra, lập tức nhanh như chớp hóa thành một thanh huyết kiếm hướng về mi tâm đâm tới.

Huyết kiếm này thế công như thiểm điện, trong chốc lát liền đã xuất hiện trước mặt Tống Phong, ầm ầm đâm vào tầng tầng bảo hộ bao quanh người hắn.
Thế như chẻ tre!
Tống Phong ánh mắt phát lạnh, thân người lập tức di chuyển né tránh sang một bên.
Thế nhưng huyết kiếm này chẳng khác gì giói bám trong xương, truy đuổi không rời.


Mà ngay khi Tống Phong lui về sau mấy bước, hán tử mặt rỗ ánh mắt gương mặt mang theo điên cuồng đắc ý, hướng về phía Tống Phong điểm một cái.
Lập tức, từ dưới mặt đất, vô số đạo huyết quang nhao nhao mà lên, ý đồ phong tỏa đường lui của Tống Phong.
Mà bản thân hắn thì thân hình trong chớp mắt lóe lên, đã xuất hiện trên đỉnh đầu Tống Phong, hung hăng đạp xuống.
Lúc này, Tống Phong ánh mắt ngưng tụ, mặc dù ba mặt bị bao vây nhưng chỉ kinh không hoảng.
Ngay lúc chân của hán tử mặt rỗ chỉ cách đỉnh đầu hắn chừng một thước, khóe miệng Tống Phong đột nhiên nhếch lên, gằn giọng:
“Bạo!”
Theo tiếng nói này, quanh thân Tống Phong đột nhiên một trận lốp bốp rung động, vô số phù lục từ trong tay Tống Phong theo đó đón gió mà ra, vù vù xèo xèo bày lên đỉnh đầu hắn liền tiếp cận đến bàn chân của hán tử mặt rỗ đang đạp xuống.
— QUẢNG CÁO —
“Roẹt~ Roẹt~ Roẹt~ Roẹt~”
Mấy chục lá phù lục mang theo ánh sáng xanh biếc ngay lập tức vỡ vụn, tạo thành một quả cầu sáng màu xanh nhanh chóng đem toàn bộ thân hình hán tử mặt rỗ bao vây lại.

Một màn này nhìn có vẻ diễm lệ dị thường, chỉ trong một tích tắc, hán tử mặt rỗ còn không kịp phản ứng gì thì bàn chân đã ngay lập tức bị một tầng băng mỏng bao quanh, sau đó lấy thế thiểm điện nương theo thân người hắn mà đem toàn bộ cơ thể hắn đông cứng tại chỗ.
“Cảng!”
Hán tử mặt rỗ đã hóa thành băng điêu rớt xuống mặt lôi đài, nụ cười đắc ý trên mặt vẫn còn đó, nhưng ánh mắt lại đã hàm chứa một tia kinh sợ.
Tống Phong vừa thấy hán tử hóa thành băng điêu rớt xuống, không nói hai lời thân ảnh như thiểm điện lao tới, trong tay trước sau xuất ra hơn chục đạo linh phù dán lên băng điêu, sau đó nhún người nhảy về phía sau, tay lại điểm một chỉ.
Chỉ thấy hơn chục đạo linh phù này đột nhiên như bị kích thích, rung động dữ dội.


Lấy băng điêu hán tử mặt rỗ làm trung tâm.
“Ầm” một tiếng khiến cho lôi đài run rẩy mấy lần, tro bụi bốc lên thành một cột nấm, hơi nóng tỏa ra chung quanh khiến cho những người quan chiến phải lùi lại một bước.
Tống Phong dù đã tránh ra xa một chút nhưng vẫn là người đứng gần nhất, liên tục lấy ra mấy tấm phù lục gia cố phòng hộ quang tráo quanh người mới miễn cưỡng chống cự được hỏa nhiệt này.
Khói bụi dần tan đi, mọi người đồng loạt nhìn lại vị trí mà băng điêu của hán tử vừa rớt xuống.
Chỉ thấy nơi đó lúc này đã bị đánh ra một cái hố to, hơi nóng và khói bụi vẫn còn bốc lên.

Mà trung tâm hố, chỉ còn sót lại một cái túi trữ vật cùng thanh đại đao lúc trước trong tay hán tử mặt rỗ lúc này đã bị nổ thành vô số mảnh vụn.
Nhìn cảnh này, ai nấy đều không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.
Nhất là đám đệ tử Huyết Sát Tông.
Hán tử mặt rỗ thực lực thâm hậu như vậy, ngay lúc đắc ý nhất lại bị Tống Phong đem nổ đến không còn mảnh vụn sót lại.

Khiến bọn hắn trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, không nhịn được nhìn cái hố to rồi nhìn Tống Phong, nuốt một ngụm nước bọt.
— QUẢNG CÁO —
“Trận 69, Đạo Huyền Môn thắng.” Âm thanh Khinh Nhu trưởng lão truyền đến.
Tống Phong lúc này mới thở phào, nhảy vào bên hố đem túi trữ vật thu lấy, sau đó nhìn nhìn mảnh vụn của thanh trường đao, ghét bỏ đá đá sang một bên.

Lại nhảy sang một góc lôi đài thu lấy thanh Huyết kiếm đã không người khu sử, hiện rõ là một thanh tiểu kiếm màu đỏ.
Nhìn Tống Phong nhàn nhã thu chiến lợi phẩm, đám người Huyết Sát Tông ánh mắt căm phẫn nhưng đều không dám nói cái gì.
Mấy trận trước, bọn hắn cũng đều như vậy, kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc.


Có chơi có chịu.
Chỉ là, những ánh mắt mà đệ tử Huyết Sát Tông nhìn Tống Phong giờ phút này không những mang theo thù hằn mà còn có chút kiêng kị.
Nhất là vừa rồi bọn hắn chứng kiến Tống Phong vì dẫn dụ hán tử mặt rỗ mà không tiếc giả vờ tỏ ra yếu thế, chờ cho hán tử mặt rỗ đắc ý nhất, cũng buông lỏng đề phòng nhất mà quay lại phản kích.

Chỉ trong chớp mắt liền không cho hán tử mặt rỗ một chút chỗ trống để phản ứng.
Tống Phong gương mặt bình thản quay về chỗ của mình, khuôn mặt không có chút nào đắc ý.

Dường như vừa rồi hết thảy đã năm trong tính toán của hắn vậy.
Bất quá không ai biết, sau khi Tống Phong quay về chỗ ngồi của mình liền âm thầm thở ra một hơi, lòng bàn tay cũng ẩn ẩn có chút mồ hôi.
Lần đầu tiên chân chính cũng tu tiên giả đồng cấp thi đấu, tâm trạng không tránh khỏi có chút hồi hộp.

Thậm chí vừa rồi không ai biết, Tống Phong sớm đã đem phù lục âm thầm chuẩn bị.

Cho dù hán tử mặt rỗ vừa rồi nếu như tránh thoát không bị đóng băng, thì chờ đợi hắn sẽ là tầng tầng phù lục tiếp đãi một cách chu đáo.
Đối với kẻ địch, Tống Phong không hề có một chút ý nghĩ nương tay hay tiếc rẻ.
Thậm chí nếu vừa rồi Khinh Nhu trưởng lão không tuyên bố chiến thắng, Tống Phong sẽ không ngại mà tiếp tục dùng phù lục đem toàn bộ lôi đài đánh nổ, khiến cho hán tử mặt rỗ không chỗ dung thân.
Hán tử trên trời có linh thiêng, nếu biết được suy nghĩ của Tống Phong chắc chắn sẽ phun ra một ngụm máu, phẫn nộ mà nói:
“Đại ca, ta đã bị ngươi nổ tan thành tro bụi rồi, có cần phải ác như vậy hay không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi