TỐNG TIÊN HÀNH



Thân ảnh này sau khi đến cách vị trí của Tống Phong chừng hai trăm mét thì dừng lại, đứng bên cạnh một hồ nước nhỏ.

Lúc này, thân ảnh người này mới hiện rõ là một thanh niên phong trần tuấn lãng mặc thanh y, sắc mặt lạnh lùng.

Người này thình lình lại chính là đệ tử của Mặc lão!
Thanh niên này chậm rãi quan sát một vòng, mới lật tay lấy ra một cái la bàn toàn thân đen như mực, chính giữa có một cây kim nhỏ.

Cây kim này nhìn kỹ liền thấy nó có một đầu màu trắng, một đầu khác lại là màu đỏ.
Miệng thanh niên sau khi xuất ra la bàn liền lẩm bẩm gì đó, sau đó đưa tay đánh ra một pháp quyết vào la bàn đang nằm gọn trong lòng bàn tay, khiến cho kim của nó chậm rãi xoay động.
Kim la bàn xoay mấy vòng, sau đó dừng lại.

Đầu màu đỏ của kim la bàn vậy mà bất ngờ chỉ về phương hướng mà Tống Phong đang đứng!
Thanh niên nhìn thấy cảnh này, trên gương mặt lạnh lùng xuất hiện một chút mừng rỡ, lập tức thu hồi la bàn, sau đó cẩn thận từng bước đi chỗ Tống Phong đang ẩn thân.
Y bước chậm rãi, ánh mắt chăm chăm nhìn vào mặt đất như đang kiếm tìm gì đó.
Đột nhiên, khi chỉ còn cách vị trí của Tống Phong chừng mười bước chân, y đột nhiên đứng lại, tay trái miết chiếc nhẫn màu lam một cái lấy ra một vật tựa như ngọc như ý.
Ngọc như ý này có màu trắng xám, một đầu có vẻ sắc bén như lưỡi dao.
Sau khi xuất ra vật này, thanh niên liền cẩn thận lấy ra la bàn lúc trước xem xét một chút nữa mới gật đầu, bắt đầu đào bới.
Theo thời gian, Tống Phong đứng ở sát bên, liền nhìn thấy ngay vị trí mà thanh niên đào bới lại có hào quang ánh lên.
Thanh niên thấy vậy càng thêm ra sức đào.
— QUẢNG CÁO —

Mặt đất nơi này có màu nâu đỏ, mang theo một mùi tanh nồng.

Thanh niên càng đào, lớp đất bên dưới càng có màu đỏ sẫm hơn.

“Ồ!” Tống Phong kinh nghi nhìn lại.
Chỉ thấy dưới sự đào bới của thanh niên, nơi đó vậy mà chậm rãi lộ ra một cây cỏ đỏ như máu, cao chừng một tấc, toàn thân ngoài gai nhọn thì chỉ có bốn chiếc lá.

Trên mỗi chiếc lá lại có từng đường vân như mạch máu nhịp nhàng rung động.
“Huyết Linh Diệp!” Tống Phong chấn kinh.
Một năm qua, vì để chuẩn bị cho việc vào Cổ Chiến Trường, Tống Phong đã tham khảo thật nhiều sách về linh dược lẫn tài liệu bảo vật.

Mà Huyết Linh Diệp này chính là một trong mấy loại thảo dược vô cùng hiếm thấy.

Huyết Linh Diệp sinh trưởng cực kỳ bí ẩn, lại rất kị ánh nắng mặt trời, chỉ cần vừa tiếp xúc ánh nắng mặt trời liền sẽ khô héo mà chết.

Cho nên bình thường tu sĩ rất khó tìm thấy.

Huyết Linh Diệp cả đời chỉ mọc ra sáu lá.

Mỗi một nghìn năm mới có thể mọc ra một lá.

“Bốn nghìn năm Huyết Linh Diệp.” Tống Phong lẩm bẩm trong lòng.
Mà thanh niên nọ động tác rất nhanh, sau khi thấy Huyết Linh Diệp lập tức dùng cây Ngọc như ý đem Huyết Linh Diệp hái ra, sau đó cẩn thận đặt vào một một hộp ngọc, dán lên một lá phù lục rồi nhanh chóng thu vào.
Đột nhiên, y ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh, quát:
“Ai đó, lấp ló như vậy muốn làm gì?”
Tống Phong trong lòng giật mình, cắn răng đứng yên không nhúc nhích.

Khí tức trên người càng thêm thu liễm.
“Hừ, vẫn không muốn ra.

Các hạ là buộc tại hạ mời đi ra hay sao?” Thanh niên lùi lại mấy bước quát lên, tế ra một thanh tiên kiếm tràn ngập kim quang xoay quanh người.
“Hắc hắc, nghe danh đệ tử của Mặc lão, Kỳ công tử thiên tư bất phàm.

Hôm nay gặp mặt quả nhiên lời đồn không ngoa.


Ngay cả Tam giai Liễm Tức Phù của ta cũng có thể khám phá ra.” Một tiếng cười từ cách vị trí Tống Phong không xa truyền tới.

— QUẢNG CÁO —
Một bóng người cũng theo đó chậm rãi hiển hiện.
Người này là một đại hán tóc xoăn dáng người cao to, từ trang phục mà đoán thì người này là đệ tử của Bá Đao Môn.
Mà Tống Phong khi thấy người này thì chân tay lạnh toát.

Vừa rồi Tống Phong cũng không phát hiện tung tích của người này, mà lại tiếp cận gần như vậy.

Cũng may hiệu quả của mảnh vỡ thần bí trên người Tống Phong cũng rất tốt, nếu không một khi tiếp cận mà không phát hiện tung tích đối phương như vậy.

Hậu quả kia…
Tống Phong càng nghĩ càng cảm thấy không rét mà run.
“Các hạ muốn gì?” Kỳ công tử sắc mặt lạnh lùng.

Không vì thái độ tươi cười của đệ tử Bá Đao Môn mà giảm bớt đề phòng.
“Muốn gì? Vật nhìn thấy người người đều có phần.

Kỳ công tử chỉ cần cho tại hạ hai lá Huyết Linh Diệp, tại hạ lập tức quay đầu rời đi.” Đại hán tóc xoăn cười âm trầm.
“Nếu ta không đưa thì sao.” Kỳ công tử cười lạnh.
“Vậy thì…Thổ Ma Đằng!” Đại hán tóc xoăn lời nói tới phân nửa, đột nhiên cả người khí tức biến đổi hét lớn, bàn tay kết xuất thủ ấn nhấn về phía Kỳ công tử.
Từ mặt đất đột nhiên xuất hiện mười đầu dây leo thô to bằng cổ tay tràn đầy gai nhọn lao lên, lấy tốc độ cực nhanh tạo thành một cái lồng muốn đem Kỳ công tử vây vào giữa.
Kỳ công tử vốn đã có tâm đề phòng, lúc này chỉ kinh không hoảng, lập tức phi thân mà lên, há mồm phun ra một đạo hàn quang.
Đạo hàn quang này vừa lao ra lập tức hiện rõ là một thanh trường kiếm hướng về đám dây leo kia hung hăng trảm xuống.
“Kỳ công tử, ngươi bị lừa!” Đại hán tóc xoăn thấy vậy âm trầm cười một tiếng, khí tức trên người đột nhiên bộc phát, thân ảnh hóa thành một đám tàn ảnh hướng về đỉnh đầu Kỳ công tử bay lên.

— QUẢNG CÁO —
Chỉ thấy y vận linh lực, sắc mặt phát lạnh đưa tay phải về phía đỉnh đầu Kỳ công tử quát lớn:
“Đoạn Đầu Đao.”
Lập tức, trên bàn tay y bao trùm đao khí màu vàng nhạt hướng thẳng về đỉnh đầu của Kỳ công tử chém xuống, thế đao hung hăng sát phạt, lộ rõ ý đồ muốn đem Kỳ công tử một chém thành hai, không chút nhân từ nương tay.
Kỳ công tử bên dưới bị Ma đằng theo sát, bên trên đao khí tấn công, ánh mắt lăng lệ xoay chuyển pháp quyết hướng về mấy sợi ma đằng đã đến bên cạnh chém tới.
Đại hán tóc xoăn dùng tay làm đao, vừa chém xuống lập tức nghe ‘Cảng’ một tiếng chói tai.

Chỉ cảm thấy trên tay truyền đến lực lượng phản chấn.
Đưa mắt nhìn lại, trên đầu Kỳ công tử từ lúc nào đã hiện ra một thanh sắc tiểu thuẫn tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, vậy mà có thể chủ động đem công kích của đại hán tóc xoăn cản lại, còn tạo ra lực phản chấn khiến cánh tay của đại hắn tóc xoăn run lên.
Kỳ công tử sắc mặt như thường, hướng về phía trước mặt chưởng một cái, cả người nương theo phản lực mà bay lùi lại.
Trong tích tắc đã thoát khỏi phạm vi bao phủ của cả Ma đằng lẫn đao khí của đại hán tóc xoắn.
Bất quá, ngay khi Kỳ công tử còn chưa ổn định thân hình, đột nhiên hắn cảm giác sau lưng mát lạnh, theo bản năng muốn uốn éo thân hình để né tránh nhưng hết thảy đã muộn.
“Phanh!” một tiếng ầm vang từ sau lưng hắn truyền đến.
Vòng linh lực hộ thân của Kỳ công tử mặc dù rất nồng đậm, lại thêm tiên kiếm màu vàng xoay quanh người phòng hộ, nhưng lúc này cả hai thứ này chẳng khác gì một tờ giấy mỏng bị một cự đại chưởng lực xé toang.
Thân hình Kỳ công tử tựa như diều đứt dây, bị đánh bay ra mắt trăm trượng, ầm vang ngã xuống trên mặt đất.

Trên đường không biết đã làm ngã đổ bao nhiêu cây cối.

Đủ thấy chưởng lực này có bao nhiêu hung ác..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi