TỐNG TIÊN HÀNH



“Ồ, trúng Đại Lực Toái Tâm Chưởng của ta mà không chết.

Xem ra bảo vật trên người ngươi không ít, đệ tử Mặc lão quả nhiên thân gia sâu dày.” Một thân ảnh chậm rãi hiện lên ngay vị trí vừa rồi Kỳ công tử bị ám toán, giọng nói y mang theo kinh ngạc lẫn chút thèm thuồng.
Người này là một thanh niên đeo mặt nạ che mặt, thân ảnh gầy yếu, nhưng cánh tay phải lại cực kỳ thô to, ánh mắt y đen như mực, bộ dáng cực kỳ quái đản tiếc nuối nhìn về phía Kỳ công tử.
Kỳ công tử khóe miệng tràn ra máu tươi, miễn cưỡng ngồi dậy dùng tay ôm ngực, tay kia lấy ra một viên đan dược màu vàng óng nuốt vào.

Hắn đưa tay lau vết máu bên miệng, cắn răng:
“Được, cho các ngươi hai lá.”
Hiển nhiên, lấy một địch hai, lại thêm vừa rồi sơ sẩy nhận cự chưởng ám toán, Kỳ công tử tự biết bản thân dữ nhiều lành ít, liền muốn hạ giọng.
Cũng may trên người y có một món bảo y hộ thể, lúc này mới miễn cưỡng bảo đảm tính mạng.
“Hắc hắc, chúng ta đây có hai người, ngươi là đuổi ăn mày sao? Lúc nãy nể tình Mặc lão cho ngươi cơ hội, hiện tại đem tất cả đồ vật trên người lấy ra, cho ngươi cái thống khoái.” Đại hán tóc xoăn vẻ mặt ngạo nghễ, mở miệng đắc ý nói.
Kỳ công tử sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.

Hiển nhiên lời nói của đại hán tóc xoăn đơn thuần chính là cái rắm.

Ngay từ đầu thanh niên che mặt kia đã âm thầm tiếp cận muốn đánh lén lấy mạng của y.

Kỳ công tử biết rõ, hôm nay hai người này đã biết y là đệ tử của Mặc lão nhưng vẫn ra tay, hiển nhiên đã sớm xem y là xác chết, hoàn toàn không có chuyện thỏa thuận.
“Vị đạo hữu kia, nếu ngươi còn không ra, sau khi ta chết đi, ngươi cũng đừng mong chạy thoát.” Kỳ công tử đột nhiên hướng về một phía quát lớn.
Đại hán tóc xoăn lẫn thanh niên che mặt lúc này thần sắc giật mình, đều tập trung nhìn lại phương hướng mà Kỳ công tử vừa hét lên.

Vị trí mà ba người đều đang chú ý này, thình lình lại chính là hốc cây mà Tống Phong đang ẩn thân.

Tống Phong trong lòng thầm mắng Kỳ công tử này máu chó ngập đầu.

Hắn vốn định yên lặng ẩn thân không xen vào chuyện của người khác, nhưng không ngờ Kỳ công tử này âm hiểm xảo trá, thấy địch không lại hai người kia liền muốn lôi hắn xuống nước.
Kỳ công tử sau khi nhai viên đan dược màu vàng óng nọ, khí sắc cũng hồi phục lại một chút, chậm rãi đứng dậy chắp tay ôm quyền:
— QUẢNG CÁO —
“Đạo hữu, ta lấy đạo tâm phát thệ, chỉ cần đạo hữu ra tay trợ giúp, tại hạ chẳng những đem Huyết Linh Diệp tặng cho đạo hữu mà sau khi rời khỏi đây, chắc chắn tự mình đăng môn bái phỏng, tầng tầng thâm tạ.”
Nói xong, ánh mắt Kỳ công tử có chút hồi hộp.

Thực ra hắn cũng không chắc chắn nơi đó có người, chỉ là nương theo cảm giác của bản thân trong lúc bị đánh văng đến nơi này có một thần thức mơ hồ xem xét mình mà phán đoán, chứ hoàn toàn không phát hiện dấu vết gì.
Ba hơi thở trôi qua, đột nhiên từ hốc cây một thân ảnh dần dần hiện ra.

Người này thấp bé gầy gò, gương mặt xanh xao.

Chính là Tống Phong sau khi sử dụng ‘Súc Cốt Công’ học được từ Cổ Thư Trai ở Tam Tinh Thành mà bao nhiêu năm không có dịp sử dụng.

Thuận tiện đổi lấy một bộ y phục khác, giờ phút này Tống Phong hoàn toàn trở thành một người xa lạ.
Mà Kỳ công tử sau khi thấy thân ảnh Tống Phong hiện ra, trong lòng không hiểu vì sao thở phào, chắp tay:
“Đa tạ đạo hữu tương trợ.

Vật này từ giờ là của đạo hữu.”
Kỳ công tử ánh mắt cảm kích, không chút do dự lấy ra hộp ngọc chứa Huyết Linh Diệp quăng tới.

Như sợ Tống Phong nghi ngờ, y còn cố tình mở hộp ra để tất cả mọi người đều thấy Huyết Linh Diệp vẫn còn hoàn hảo được đặt ở bên trong.
Nhìn hộp ngọc chứa Huyết Linh Diệp bên trong, ánh mắt Tống Phong mơ hồ có một tia lạnh lẽo nhìn Kỳ công tử, cũng chưa đem thứ này thu vào mà nhìn hai người còn lại nói:
“Hai vị, tại hạ chỉ là đi ngang qua đây, không có ý định xen vào.

Cây Huyết Linh Thảo này tại hạ càng không có ý định thu lấy.

Cứ như vậy, tại hạ để vật này lại, xoay người rời đi, tuyệt không can thiệp chuyện tốt của ba vị.

Các ngươi thấy thế nào?”
Đại hán tóc xoăn nhíu mài, đang muốn mở miệng nói gì đó thì thanh niên che mặt đã bật cười lạnh lẽo:
“Muốn đi? Đem đồ vật trên người ngươi toàn bộ lưu lại, bao gồm cả nhẫn trữ vật lẫn quần áo, cởi hết ra cho ta.”
Gương mặt Tống Phong trầm xuống:
“Các hạ thật muốn như vậy?” — QUẢNG CÁO —

“Khặc, nói nhiều cũng vô dụng.

Hiện tại ta đếm đến ba, nếu như không để đồ vật lại rồi cút đi thì cũng không cần đi nữa.” Thanh niên che mặt giọng dữ tợn.
“Một.”
“Hai”

“Thôi được…” Tống Phong thở dài.

“Ta đồng ý.”
Nói xong, ánh mắt phẫn nộ đem hộp ngọc có chứa Huyết Linh Thảo thu vào nhẫn trữ vật rồi chậm rãi tháo nó ra.
“Xin lỗi các vị, nhẫn này ta đeo hơi lâu, có chút khó tháo.” Tống Phong vẻ mặt áy náy, chiếc nhẫn dường như bị kẹt lại trong ngón tay cực kỳ khó lấy ra.
Vẻ mặt đại hán tóc xoăn nhăn lại, còn thanh niên che mặt thì đăm chiêu, còn có chút mất kiên nhẫn.
“Ây, được rồi.

Nó là của các hạ.” Tống Phong động tác chậm chạp.

Khi thấy sắc mặt của đại hán tóc xoăn và ánh mắt của thanh niên che mặt có vẻ mất kiên nhẫn thì mới lấy nhẫn trữ vật ra, nhẹ nhàng ném tới vị trí của thanh niên che mặt.
“Còn y phục của ngươi, cũng…” thanh niên vừa đưa tay chộp lấy, miệng vừa mất kiên nhẫn quát lạnh.

Nhưng tiếng quát này còn chưa hết câu, đột nhiên sắc mặt y đại biến.

Thứ mà Tống Phong quăng tới nào đâu phải là nhẫn trữ vật mà là một viên hắc sắc châu nhỏ bằng ngón tay, bên trong còn có truyền ra tiếng nổ lốp bốp.
Ánh mắt trừng lớn, tay y còn chưa kịp phản ứng, hầu như vừa chụp đến thì bên tai y đã truyền đến một âm thanh lạnh lẽo: “Bạo!”
“Đùng~” một tiếng nổ tung phút chốc lấy vị trí thanh niên che mặt làm trung tâm cấp tốc lan ra.
— QUẢNG CÁO —
Toàn bộ mặt đất trong vòng mười trượng đều bị rung động rồi vỡ tan ra thành từng mảnh.


Không gian nơi này vốn yên tĩnh, lúc này lại có âm thanh “Ầm ầm” tạo thành từng làn sóng dư chấn lan ra khắp bốn phương tám hướng.
Bụi đất tung bay mù mịt, tiếng nổ chấn động không gian.

Mãi đến một lúc tro bụi mới từ từ tan đi.
Hắc sắc châu mà Tống Phong vừa kích nổ hiển nhiên chính là Sất Lôi Châu.
Tống Phong vốn đã cảnh giác, vừa ném ra Sất Lôi Châu đã nhanh chóng mở ra linh lực hộ thân, cực tốc lùi lại phía sau.
Thanh niên che mặt hiển nhiên thảm nhất, lại dám dùng tay trực tiếp cầm Sất Lôi Châu, đứng ở trung tâm vụ nổ.

Giờ phút này chỉ còn cánh tay y là còn có thể mơ hồ nhịn thấy là một đống thịt nát bị oanh tạc văng ra gần đó.
Mà cách đó không xa, đại hán tóc xoăn lẫn Kỳ công tử giờ phút này đều miệng phun máu tươi.

Hiển nhiên cả hai người đều là bị động, tuy không ở khoảng cách gần như thanh niên che mặt nhưng cũng nhận trùng kích không nhỏ.
Nhất là đại hán tóc xoăn, giờ phút này ánh mắt rệu rã, nửa bên người máu thịt be bét.

Ánh mắt hắn hoảng hốt, cắn răng vỗ túi trữ vật muốn chạy.
Nhưng vừa nhấc chân, lập tức kinh hãi cúi đầu nhìn xuống lồng ngực.
Chỉ thấy nơi vị trí trái tim trước ngực y có một mũi kiếm nhô ra, máu tươi cuồng phún.
Đây là hình ảnh cuối cùng mà đại hán tóc xoăn nhìn thấy, cả người liền ầm một tiếng ngã ra đất..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi