TRÀ XANH TRONG LÒNG BÀN TAY HOÀNG THÚC TÀN TẬT

Sáng sớm ngày hôm sau, mới qua giờ Thìn, Thẩm Vu đã bị người ta vỗ cho tỉnh.

Đêm qua giày vò đến tối muộn mới ngủ, Thẩm Vu vẫn còn ngái ngủ, lúc này bị gọi thức, trong lòng rất không vui, giọng ồn ào bên tai mang theo cơn giận tích tụ ngày càng nhiều.

“A Vu, A Vu, tỉnh dậy đi…”

Tiếng ong ong giống như con muỗi ngày hè quấy rầy sự yên tĩnh, có nguồn nhiệt tới gần, có sợi tóc phất qua gò má của nàng, rất ngứa.

Thẩm Vu cau mày, vẻ mặt không nhẫn nại mà đưa tay vỗ cái chát.

Tiếng ‘chát’ vang lanh lảnh.

Đột nhiên trong phòng yên ắng một lúc, giọng quấy nhiễu lại vang lên lần nữa, chẳng qua lần này người lên tiếng dịu dàng hơn vài phần.

“A Vu, tỉnh dậy đi.”

Đồng thời, nàng rơi vào vòng tay ấm áp, cánh tay có lực ôm nàng vào lòng, quen thuộc khiến người ta thấy an tâm. Trong phút chốc, mọi sự bực bội đều tan biến một cách kỳ lạ.

Thẩm Vu bỗng dưng mở mắt ra, nàng ý thức được mình đập cái gì, chợt nhìn sang: “Chiêu Chiêu?”

“Ừm.” Nam nhân bị ăn một cái tát cũng không thấy phiền, hắn tốt tính tựa vào giường và ôm nàng, lo lắng nhìn Thẩm Vu.

“Nàng có thấy khó chịu chỗ nào không?” Hắn căng thẳng hỏi.

Thẩm Vu nhất thời ngớ người, hình như nàng vẫn chưa tỉnh khỏi cơn mơ, nhưng cánh tay đã đi trước lý trí một bước, vòng qua hắn: “Chiêu Chiêu?”

“Ừm.”

Một bàn tay dán lên trán của nàng, có hơi lạnh, Thẩm Vu thoải mái thở nhẹ, chủ động dùng đầu của mình cọ vào lòng bàn tay hắn.

Nàng lại nhắm mắt, bỏ qua sự sầu não nặng nề nơi đáy mắt của nam nhân.

Chỉ nghe hắn tự trách: “Hình như nàng sốt thì phải.”

“Hả?” Thẩm Vu nâng mí mắt nặng nề của mình: “Sao vậy? Ta bị bệnh rồi ư?”

Nam nhân nhíu chặt đôi lông mày: “Ta đi gọi Trình Thời sang đây.”

Lục Vô Chiêu đỡ người dậy, ôm nàng vào lòng, mặc quần áo chỉnh tề cho nàng, lại dùng chăn quấn lấy nàng thật kín đáo.

Thẩm Vu mỉm cười, an ủi hắn: “Không sao đâu, ta vẫn ổn. Chỉ là hôm qua có hơi lạnh, nghỉ ngơi một lúc là được, chàng đừng cau mày, vui lên chút đi.”

Lục Vô Chiêu không nói chuyện, cũng chẳng thư giãn, đáy lòng của hắn tự trách nặng nề, cơ bản không cười nổi.

Hắn bước xuống giường, lăn xe đi tới bên cửa, dặn dò Mạnh Ngũ bên ngoài. Một lát sau, Mạnh Ngũ đưa Trình Thời đến.

Mạnh Ngũ không tiện vào phòng nên canh giữ bên ngoài. Trình Thời nhận lấy hòm thuốc từ tay hắn, một mình đi vào phòng. Ánh mắt của hắn chợt nhì theo sự di chuyển của nàng, mãi đến khi bóng lưng của nàng đã đi khuất thì hắn mới từ từ thu hồi tầm mắt.

Hôm nay là lần đầu tiên Trình Thời mặc đồ nữ, tuy không phải mặc kiểu áo quần mà các cô nương ở kinh thành thích mặc, mà là ăn mặc như nữ tử giang hồ bình thường.

Thẩm Vu nhìn thấy cách ăn mặc của nàng thì cũng không tỏ ra ngạc nhiên, mà mỉm cười nhìn nàng: “Làm phiền Trình đại phu rồi.”

Lục Vô Chiêu đã nói cho nàng biết thân phận nữ tử của Trình Thời. Ngay từ khi nàng khám vết thương cho hắn, Lục Vô Chiêu chủ động giả bộ như trong lúc vô tình đề cập đến chuyện của Trình Thời.

Thẩm Vu chỉ cần nghĩ sơ qua là biết tại sao sư phụ của Trình Thời, Thôi thần y đã đi mà nàng vẫn còn ở lại Vương phủ không đi.

Nàng vốn nghĩ phu quân lòng dạ hiểm độc của nàng đã giữ người lại để điều dưỡng cho nàng.

Trình Thời vẫn dùng giọng trầm thấp có phần mê hoặc kia, giọng khàn của thiếu niên lên tiếng: “Sắc mặt của phu nhân trông có vẻ vẫn ổn, chắc cũng không có trở ngại gì lớn, người đừng lo.”

“Ta không lo.” Thẩm Vu bất đắc dĩ nhăn mặt mày, ánh mắt dịu dàng nhìn nam nhân phía sau nàng: “Chỉ e là có người đang sợ.”

Lục Vô Chiêu mím môi dưới và không nói gì.

Trình Thời vui vẻ bắt mạch cho Thẩm Vu.

“Phu nhân chỉ là bị kinh động, cộng thêm lao lực quá độ, phản ứng căng thẳng xuất hiện cũng không có trở ngại gì, nghỉ ngơi thật tốt là được rồi. Hôm nay bên ngoài có tuyết, phu nhân đừng ra ngoài.”

Thẩm Vu nói: “Nhưng… hôm nay ta còn phải lại mặt.”

Nàng vừa nói vừa nhìn Lục Vô Chiêu.

Hắn cau mày, hiển nhiên cũng là nghĩ đến chuyện này. A Vu bệnh, hắn không thể thả nàng đi ra ngoài, nhưng theo quy định thì hôm nay nhất định phải trở về Thẩm gia một chuyến.

Trình Thời ‘ồ’ một tiếng rồi nói: “Vậy cũng chẳng sao cả, người ra ngoài thì mặc thêm nhiều đồ một chút, nhớ là phải đội mũ, phần đầu đừng có phơi gió, bớt ra ngoài dạo, như vậy là được.”

“Được, vậy ta cần phải uống thuốc gì?”

Trình Thời chần chừ một lúc: “Thật ra không uống thuốc cũng chẳng sao hết. Theo tiểu nhân thấy, dạo này cơ thể của người vẫn tính là khoẻ mạnh, bồi dưỡng là được, dù gì thuốc cũng có ba phần độc…”

“Rốt cuộc ngươi có biết khám không vậy.”

Đột nhiên nam nhân phía sau trầm giọng lên tiếng.

Lục Vô Chiêu chưa từng gặp đại phu nào không thích kê đơn thuốc, Trình Thời này có làm được không vậy? Lần đầu tiên hắn nghi ngờ ánh mắt của mình.

Mồ hôi trên người Trình Thời từ từ chảy xuống, nàng ấy quay người, ấp úng lên tiếng: “Đương… đương nhiên là, kê đơn cũng được. Vậy tiểu nhân kê một toa thuốc hạ sốt trị ho cho phu nhân, tiểu nhân đi ngay ạ…”

Nàng ấy vừa lau mồ hôi, vừa cúi đầu, khom người lui ra ngoài.

Vừa đi ra ngoài thì nghe tiếng nữ tử trên giường oán trách: “Chàng đừng dọa người ta mà.”

Nam nhân im lặng một lúc: “Ừm.”

Trình Thời bước ra ngoài cửa thì bị vấp ngã một cái, Mạnh Tử kịp thời ‘đỡ’ nàng lên.

“Phù… đáng sợ quá.” Trình Thời liếc ngang Mạnh Ngũ, hạ giọng: “Tính khí của chủ tử nhà ngươi tệ thật đấy.”

Nàng không dám nói gì với Lăng Vương, cũng chỉ có thể nói với Mạnh Ngũ.

Mạnh Ngũ nghiêm túc nhìn mồ hôi trên mặt nàng bị doạ mà toát ra, đột nhiên hắn cười.

“Ngươi cười cái quái gì?”

“Xin lỗi.” Mạnh Ngũ chợt cười, đứng thẳng người lên.

Trình Thời: “…”

Nàng không màng hình tượng mà liếc nhìn hắn một cái.

“Hòm thuốc của ngươi đâu?” Mạnh Ngũ nhìn hai tay trống không của nàng rồi hỏi.

Nét mặt của Trình Thời thay đổi: “Hỏng rồi, ta để quên trong đó rồi.”

Mạnh Ngũ: “…”

“Mạnh đại nhân, ngài giúp ta đi lấy đi.” Trình Thời lập tức đổi sang cười nịnh nọt.

“Ta không đi.”

Lúc này lại chịu gọi Mạnh đại nhân rồi à.

Trình Thời gãi đầu, thở dài: “Thôi được rồi.”

Nàng cắn răng, quay lại và gõ cửa, chờ được sự cho phép thì mới dũng cảm bước vào cửa lần nữa.

Quay lại tẩm điện, nàng thấy Lăng Vương đã tới bên giường, vô cùng thân mật dùng tay vuốt ve lấy mặt của phu nhân. Trình Thời vội cúi đầu, không dám nhìn lung tung.

“Xin lỗi, xin lỗi đã quấy rầy, ta lấy đồ bỏ quên.”

Nàng cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mặt đất, dựa vào trí nhớ mà đi tới bên giường, một tay nhặt hòm thuốc bị mình vứt dưới đất lên, vội vàng quay lưng bước ra ngoài: “Làm phiền rồi, làm phiền rồi…”

Nàng đi vài bước, rồi dừng chân, nhắm mắt và thấp giọng lên tiếng: “Chuyện là, vương gia à, ừm… thì là… cơ thể của phu nhân có vẻ yếu, ngài vẫn nên thương hoa tiếc ngọc một chút.”

Nàng nói xong, vành tai đỏ ửng hẳn lên.

Bắt mạch cho phu nhân thì có thể hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, có thể nói bệnh này chính là vừa lạnh vừa nóng, cộng thêm mệt mỏi, lúc nãy nàng bắt mạch, còn thấy dấu đỏ trên khắp cổ của phu nhân, đây… đây quả thật là…

Trình Thời đỏ mặt, quay đầu ra ngoài.

“Ui da…”

Nàng đi quá vội vàng, đi vòng qua tấm bình phong, không cẩn thận nên đụng trúng cái kệ, vấp ngã một phát. Kệ không vững vàng mà rung lắc, hộp gỗ trên kệ rớt xuống, Trình Thời tay mắt lanh lẹ đỡ hộp ôm vào trong lòng.

Hòm thuốc của nàng lại rơi khỏi tay, rơi xuống đất một cái ‘rầm’.

“Ây da…”

Dọa chết nàng rồi.

Trái tim của Trình Thời như sắp nhảy đến cổ họng.

Chiếc hộp gỗ trong lòng nàng hơi lỏng lẻo, khi bị lắc lư thế này, nắp bị xốc lên, đồ bên trong suýt nữa đổ ra.

Mạnh Ngũ đứng bên ngoài nghe thấy tiếng động, đẩy cửa ra nhìn, thấy tình hình lúc này, thái dương khẽ giật, cất bước đi vào trong.

Cách tấm bình phong, người bên trong không biết Trình Thời va phải thứ gì, Thẩm Vu nghi ngờ nói: “Trình đại phu, ngươi sao thế?”

“Không sao không sao, ta đụng trúng đồ thôi, xin lỗi phu nhân!”

Trình Thời luống cuống tay chân muốn đậy nắp hộp lại, một bóng đen phủ xuống trước mặt, nàng ngước đầu nhìn thấy Mạnh Ngũ.

Nàng mếu máo nhìn Mạnh Ngũ, dùng khẩu hình miệng lên tiếng: “Ta ngốc thật.”

Mạnh Ngũ cong môi cười, tay siết chặt đặt lên môi ho nhẹ một chút.

Hắn muốn giúp Trình Thời đậy nắp lại, biểu cảm của nàng chợt đơ ra một lúc: “Khoan đã.”

Bỗng dưng giọng điệu của nàng nghiêm chỉnh và nghiêm túc, Mạnh Ngũ ngơ ngác, vô thức dừng tay.

Trình Thời nhìn chằm chằm vào lọ sứ trong hộp một lúc lâu, đôi lông mày từ từ nhíu lại, nàng lại nói: “Đợi chút đã.”

Nàng xụ mặt, nhận lấy chiếc hộp từ tay Mạnh Ngũ, nhanh chân đi tới cái bàn bên ngoài rồi đặt xuống.

Nàng lấy cái lọ sứ kia ra, nheo mắt nhìn, xem xét cẩn thận hình dáng bên ngoài của chiếc lọ.

Mạnh Ngũ đi tới xem thử, không nhìn ra manh mối gì: “Sao vậy?”

Chiếc lọ sứ trắng bình thường, đâu phải thứ hiếm lạ gì.

Trình Thời nhìn chăm chú vào chiếc lọ sứ và nói: “Đây là đồ gốm Hình Dao.”

“Đồ gốm Hình Dao …” Mạnh Ngũ đơ ra: “Nhưng trong kinh thành… thứ mà chúng ta hay dùng đều là gốm sứ Định Đao.”

Đồ sứ trắng Hình Dao hiện tại sản xuất vô cùng ít, gần như rơi vào tình trạng hoang phế. Trong kinh thành này, gồm cả hoàng cung, Vương phủ, hay là phủ đệ của các quan lại, đều dùng đồ sứ trắng của gốm sứ Định Dao sản xuất.”

“Đúng vậy, ngươi có biết lần trước ta gặp đồ sứ trắng Hình Dao là lúc nào không?”

Mạnh Ngũ thấy nét mặt của Trình Thời khó coi, hắn cũng nghiêm túc: “Là lúc nào?”

“Là vài năm trước, ta và lão sư đi ngang qua một thôn người chết.”

“Người chết…”

Cái tên này khiến người ta thấy khó chịu.

Phía sau tấm bình phong, đột nhiên giọng của Lục Vô Chiêu vang lên: “Trình Thời, vào đây.”

Trình Thời mím môi, lấy một chiếc khăn tay từ trong ngực ra, bọc lấy lọ sứ trắng rồi đi vào, sau đó đi vòng qua tấm bình phong. Mạnh Ngũ không đi vào, nhưng cũng chẳng rời đi, hắn quay lưng lại, ôm kiếm, đứng bên ngoài tấm bình phong, yên lặng lắng nghe.

Tầm mắt của Lục Vô Chiêu nhìn lên chiếc bình sứ, nét mặt thản nhiên: “Nói tiếp đi.”

Chỉ nghe Trình Thời từ từ lên tiếng: “Tại một nơi tên là Nam Cổ có một thôn, hàng xóm láng giềng quản nơi đó gọi là thôn người chết, nói là mười năm nay, người trong thôn cứ vô duyên vô cớ phát điên, cuối cùng điên đến mức mất trí, nhảy giếng nhảy sông mà chết, tử thi ngâm ở trong nước lâu nên bùng nổ ôn dịch. Kênh nước là nước sinh hoạt trong thôn, tử thi trôi xuống hạ lưu, bệnh dịch cũng trôi theo dòng nước mà chạy tới chỗ xa hơn. Ta và lão sư đi ngang Nam Cổ, cứu được một vài người, nhưng cũng chứng kiến ngày càng nhiều người chết đi.” Trình Thời khựng lại, hít một hơi thật sâu: “Sau đó, lão sư ở lại bên ngoài tiếp tục cứu người, ta thuận dòng sông đi ngược lên, đi một ngày một đêm, cuối cùng tìm thấy nơi gần thôn người chết.”

Mạnh Ngũ cau mày, quay đầu, nhìn qua tấm bình phong, ánh mắt dán chặt vào cái bóng mơ hồ không rõ kia.

Trình Thời nói tiếp: “Dọc đường đi còn có vài thôn, cũng toàn là người chết. Mỗi thôn ta đều đi một vòng, đều phát hiện có đồ sứ trắng của đồ gốm Hình Dao.”

“Nơi xa xăm như vậy, sao lại có đồ sứ trắng Hình Dao hiếm thấy như thế?”

Nét mặt của Trình Thời vô cùng khó coi: “Ta tìm thấy có một lọ sứ vỡ vụn nên mở ra xem, phát hiện bên trong có rất nhiều thuốc bột và độc phấn.”

Nàng ấy lùi ra sau vài bước, mở lọ sứ trong tay ra, đặt một chút thuốc bột ở trên cái khăn.

Nàng ấy nhắm mắt, khẽ ngửi, lại dùng ngón út quệt một chút, đặt ở đầu lưỡi liếm một chút. Sau khi thử, nàng ấy lại lấy ra một chiếc khăn khác, nôn thứ trong miệng ra chiếc khăn tay.

Nét mặt của nàng ấy khó coi, giọng điệu càng thấp: “Là cùng một thứ, trộn lẫn ngũ thạch tán, còn ít nhất năm loại độc phát sản xuất tại Nam Cương và Nam Sở, có thể dẫn đến ảo giác, thôi thúc trí óc và tinh thần của con người.”

“Ta không biết nó gọi là gì. Đây là độc dược mãn tính, dùng một vài lần thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng vấn đề ở chỗ, nó sẽ khiến người ta nghiện, dùng thuốc bột này lâu ngày, độc tính sẽ từ từ xâm nhập lục phủ ngũ tạng, bắt đầu thối rữa từ bên trong, tinh thần cũng sẽ khác người bình thường. Đợi khi ngày đại nạn đến, sẽ thất khiếu chảy máu, tử trạng thê thảm.”

Trình Thời bình tĩnh thuật lại chuyện mà nàng đã từng thấy qua.

Điều đáng sợ hơn chính là nó gây nghiện, một khi đã nghiện, thì cần phải uống định kỳ, mãi đến khi cơ thể và tinh thần hoàn toàn trống rỗng, cho đến khi chết đi.

Lục Vô Chiêu cúi mắt, vẻ lạnh lùng lộ ra trong đôi mắt.

Hiệu suất dùng đồ sức Hình Dao ở tiền triều vẫn rất cao, mấy thứ này có thể là đồ mà tiền triều để lại.

Nam Cổ là nơi xa xôi, người nơi đó thường không dùng nổi đồ sứ trắng tốt như vậy, khả năng lớn nhất là có người coi nơi nghèo nàn và lạc hậu như Nam Cổ làm nơi bồi dưỡng người thử thuốc.

Trong phòng nhất thời không có ai lên tiếng, yên ắng đến mức khiến người ta thấy sợ.

Tại sao cái thứ bị huỷ diệt ở cái thôn nhỏ xa xăm kia lại xuất hiện trong kinh thành, xuất hiện trong Vương phủ?

“Chiêu Chiêu, tại sao chàng lại có thứ đồ này vậy?”

Thẩm Vu đột ngột ngồi dậy, níu lấy tay áo của hắn mà chất vấn.

Lục Vô Chiêu an ủi vỗ lên mu bàn tay của nàng, quay đầu nhìn Trình Thời.

Trình Thời hiểu ý, thu dọn đồ xong: “Vương gia, đồ này…”

“Giữ lại.” Hắn nói.

Trình Thời nhíu mày, chần chừ một lúc, vẫn là gật đầu. Nàng đi ra bên ngoài, cất đồ trở lại hộp gỗ, vừa đóng hộp lại thì bị Mạnh Ngũ mặt mày tối sầm kéo ra ngoài.

Cửa phòng được đóng lại, Thẩm Vu lại lắc lắc góc áo của nam nhân: “Có phải là tên cẩu hoàng đế kia cho chàng không? Chàng nói chuyện đi chứ?”

“Nàng đừng nôn nóng, đừng giận.” Lục Vô Chiêu thở nhẹ, ôm nàng vào lòng, vỗ về sau lưng nàng, thấp giọng thừa nhận: “Đúng, là Lục Bồi Thừa đưa cho ta.”

“Hắn ta đưa cho chàng thứ đó làm gì? Hắn ta muốn hại chàng ư?”

“Không phải.” Giọng của nam nhân cực lạnh, sát khí dâng trào không giấu được trong mắt: “Là cho nàng.”

Thẩm Vu đơ người.

Ừm, cũng đúng. Lúc đại hôn ở kiếp trước, hoàng đế và Thái tử đã có được thứ mà họ muốn, dĩ nhiên nhà gái Thẩm gia không thể giữ lại, tình hình kiếp này đã khác biệt. Nhưng có một điểm vẫn không thay đổi, Lục Bồi Thừa muốn nhân mạch và quyền lực trong tay Thẩm gia.

Thẩm Vu khiến Thẩm Tông Chí giả bộ hồ đồ, hoàng đế muốn gì thì cứ cho thứ đó, trước mắt thấy Lăng Vương không chinh phục nàng, trong thời gian ngắn, Lục Bồi Thừa không có được thứ mà hắn ta muốn, dĩ nhiên sẽ không cho Thẩm Vu rượu độc hay thuốc độc một kích mất mạng ngay.

Không ngờ lại là thuốc mãn tính.

Lục Vô Chiêu không biết Thẩm Vu đang nghĩ gì, hắn cũng phóng thích sự lạnh lùng của mình mà không che giấu.

“Ta giữ Trình Thời lại, là nhìn trúng bản lĩnh của nàng ta. Nàng ta quả thật không khiến ta thất vọng.”

Ngay khi Lục Vô Chiêu cầm lọ sứ này thì đã tìm những thuộc hạ đáng tin để đi xác nhận thử, đáng tiếc mọi người đều lớn lên tại kinh thành, trải nghiệm giang hồ quả thật có hạn, không biết đây là thứ gì.

Lục Vô Chiêu không ngờ, hắn đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn của Lục Bồi Thừa.

“Nương tử…” Nam nhân dí sát vào tai của nữ tử, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu cực kỳ dịu dàng nỉ non: “Chúng ta dùng thứ trong lọ này lên người hoàng huynh, nàng thấy sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi