TRÀ XANH TRONG LÒNG BÀN TAY HOÀNG THÚC TÀN TẬT

Cơ thể của Thẩm Vu cứng đờ: “Chàng muốn…”

“Ừm.” Hắn cười nhẹ nhàng, môi dán lên tóc môi của nàng: “Ta muốn giết hắn ta.”

Giọng điệu của hắn cực kỳ nhẹ nhàng và dịu dàng, như các đôi tình nhân thổ lộ hết tâm can, nhưng những gì hắn nói, rõ ràng là lời nói lạnh lùng tột độ.

“Chiêu Chiêu…”

Đột nhiên Thẩm Vu có hơi sợ mà nắm chặt cánh tay hắn.

Lục Vô Chiêu khựng lại, ôm chặt lấy nàng: “Không sao, nàng đừng sợ.”

Hắn miễn cưỡng đè nén ý xấu xa trong đáy lòng, dịu dàng lên tiếng: “A Vu, ta sẽ nhanh chóng giải quyết hắn ta.”

Lúc trước không có nàng, hắn cơ bản không nghĩ tới chuyện phản kháng Lục Bồi Thừa.

Nay đã có nàng bên cạnh, hắn muốn bảo vệ thê tử của mình, dĩ nhiên sẽ hăng hái chống cự, liều mạng tới ta sống ngươi chết với Lục Bồi Thừa.

“Vậy… chàng giết hắn ta, ai ngồi lên hoàng vị đây?”

Lục Vô Chiêu cau mày, nghiêm túc cân nhắc vấn đề này.

“Chàng chưa từng nghĩ là chính mình muốn làm hoàng đế ư?” Thẩm Vu thăm dò.

Kiếp trước hắn đoạt được thiên hạ, chính mình làm hoàng đế, trị vì thiên hạ còn tốt hơn cả Lục Bồi Thừa.

Lục Vô Chiêu nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ mà lắc đầu: “Ta không làm.”

“Tại sao?”

Lục Vô Chiêu giải thích: “Ta vốn không tham quyền thế.”

Ngược lại, hắn rất ghét vị trí đó.

Thẩm Vu không nói nên lời, nàng lắc đầu, vùi mình vào lòng của nam nhân, hít một hơi thật sâu.

Nàng ngửi thấy mùi hương dễ chịu quen thuộc trên người hắn, khóe mắt của nàng dần dần nóng ran.

Cho nên, kiếp trước tại sao hắn đoạt hoàng vị, nguyên nhân đã rõ.

Là vì nàng.

Vì muốn báo thù cho nàng, hắn giết người từng hại nàng. Hoàng đế chết rồi, nhưng vị trí đó không thể bỏ trống, thế là hắn đành ngồi vào.

Khi đó, hắn chỉ có thể tìm cho mình một lý do để sống thêm một ngày, vì bá tánh.

Đáng tiếc, cho dù là muôn dân trong thiên hạ, cũng không khiến hắn kiên trì nổi một ngày.

Đến ngày giỗ đầu của nàng, hắn cũng chẳng thể kiên trì thêm được nữa.

Đã từng mất hết can đảm, dày vò lại vùng vẫy một năm, nàng trong trạng thái hồn ma phiêu lãng đi theo hắn suốt một năm đó, chuyện gì cũng không biết, không hiểu nỗi khổ của hắn, không rõ rốt cuộc trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Có thể mỗi ngày hắn đều nghĩ đến cái chết, nhưng vì không cách nào buông bỏ một đất nước lớn như vậy để đi tìm chết. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn từ bỏ tất cả, nằm vào trong quan tài với nàng.

Bệnh ở chân trở nặng, sức khoẻ ngày càng sa sút, các thái y cũng khoanh tay chịu trói. Những điều này có phải đã từng khiến mọi tưởng niệm của hắn hoá tro bụi mà nảy sinh sự vui mừng trong lòng?

Thẩm Vu nghẹn ngào.

Lục Vô Chiêu hết hồn, hắn kéo nàng ra khỏi lồng mình, ngón tay lau gò má của nàng, giọng dịu dàng: “Nàng sao thế?”

Thẩm Vu bất chấp mà hôn hắn.

“Chiêu Chiêu, chàng đừng sợ, kiếp này ta sẽ không rời xa chàng đâu, không ai có thể làm tổn thương ta.”

Lục Vô Chiêu bất lực nhăn mặt mũi, kéo nàng vào lòng mình, đồng thời bị động tận hưởng nụ hôn của nàng, vẫn không quên lấy chăn quấn quanh người nàng.

“Được.”

Đợi cảm xúc của Thẩm Vu bình tĩnh trở lại, Lục Vô Chiêu mới nói những chuyện mình biết cho nàng biết.

“Hoàng hậu cũng dùng loại thuốc này.” Hắn nói.

Thẩm Vu há hốc miệng. Trước hết, nàng cảm thấy ngạc nhiên, sau đó lửa giận và phẫn nộ trào dâng trong lòng.

“Đó là thê tử của hắn ta, là mẫu nghi thiên hạ, là hoàng hậu của hắn ta mà!” Thẩm Vu giận đến đỏ mắt: “Phu thê hai mươi năm, sao hắn ta có thể ra tay như vậy chứ?”

Lục Vô Chiêu lại nhếch khoé môi: “A Vu, ba tuổi ta được Liên phi nhận nuôi, làm huynh đệ với hắn ta hai mươi mốt năm, hắn ta đối xử với ta thế nào thì nàng đã biết rồi đấy.”

“Lục Chi Trạch là con trai ruột của hắn ta, hắn ta đối xử với Thái tử ra sao, chắc nàng cũng đã thấy rồi.”

“Liên phi là mẫu thân ruột của hắn ta, nàng cũng đã thấy kết cục của bà ta rồi đó.”

Lục Vô Chiêu lười biếng dựa gần xe lăn, trong mắt không hề có chút ấm áp: “Hoàng hậu đối với Lục Bồi Thừa mà nói, chỉ là dùng để nối dõi tông đường, phải làm công cụ ứng phó thôi. À, còn là lá chắn giúp hắn ta xử lý những phi tử trong hậu cung không nghe lời nữa.”

Thẩm Vu nghiêng người hướng về phía trước, ôm cổ của nam nhân: “Chiêu Chiêu, ta thà rằng chàng xuất thân trong gia đình bình thường, nếu là như vậy thì chàng nhất định sẽ trưởng thành với dáng vẻ ưu tú và hoàn mỹ nhất.”

“A Vu chê quá khứ của ta sao?” Hắn thấy nàng sắp khóc nên cố ý lên tiếng trêu ghẹo.

“Nói nhảm, ta rõ ràng là đau lòng cho chàng mà!”

Nàng lại không che giấu mà bộc bạch tình yêu và lo lắng của mình.

Lục Vô Chiêu lắc đầu rồi cười: “Xin lỗi, là ta nói sai rồi.”

“Chiêu Chiêu, chúng ta cùng nhau giải quyết tên cẩu hoàng đế ấy đi. Phải làm hắn ta chết, không, ta muốn hắn ta sống không bằng chết.”

Nam nhân cười, dung túng nói: “Được, nghe theo nương tử hết.”

Thẩm Vu được tỳ nữ hầu hạ rửa mặt và trang điểm, Lục Vô Chiêu lại gọi riêng Trình Thời đến.

Hắn nói ra yêu cầu của mình, Trình Thời vô cùng do dự.

“Trình đại phu không làm được?”

“Không phải, ta…” Trình Thời trông có vẻ khó xử.

Mặt của nàng đỏ bừng lên, ấp úng nói không ra một câu hoàn chỉnh.

Chỉ có chính Trình Thời biết, nàng không phải căng thẳng mà là kích động.

Lục Vô Chiêu thản nhiên liếc nhìn nàng, tay nghịch roi mềm, âm thầm gây sức ép: “Trình đại phu đã ngồi cùng thuyền với bổn vương và phu nhân, lẽ nào ngươi còn muốn rút lui hay sao?”

“Không phải, vương gia hiểu lầm rồi.” Trình Thời quỳ một chân xuống đất, ngẩng đầu, trong mắt lóe ánh sáng chói mắt: “Người muốn thuốc gì, tiểu nhân đều có thể làm, chỉ cần người giúp ta báo thù! Đừng nói là mười ngày mất mạng, chỉ trong một giờ khiến hắn ta quy tiên, ta cũng làm được. Người yên tâm, tiểu nhân bảo đảm sau khi xong chuyện thì không ai tra ra vết tích gì đâu!”

Mạnh Ngũ chưa từng thấy nàng ta như thế, hắn chợt đơ ra. Lục Vô Chiêu hài lòng gật đầu, trong lòng suy nghĩ, Trình Thời quả nhiên có bản lĩnh, đúng là chân nhân bất lộ tướng. Nói chung như vậy, hắn chậm rãi nói câu cảm tạ.

Lúc xe ngựa của phủ Lăng Vương tới phủ tướng quân, Thẩm Tông Chí đích thân ra đón.

Ông vừa thấy con gái, khóe mắt đã đỏ lên, ôm lấy con gái nghẹn ngào, xém nữa thì bật khóc.

Thẩm Tông Chí buông Thẩm Vu ra, cười với Lục Vô Chiêu: “Tiểu điện hạ.”

“Cha, người nên đổi xưng hô rồi.”

Ý của Thẩm Vu là gọi tên của Lục Vô Chiêu.

Thẩm Tông Chí sững sờ: “Như vậy không thích hợp…”

Dù gì hắn cũng là vương gia, là người của hoàng tộc.

Lục Vô Chiêu lăn xe đến trước mặt của Thẩm Tông Chí, kính cẩn chắp tay: “Nhạc phụ chỉ cần xem con như nam tử nhà bình thường là được, không cần câu nệ lễ tiết.”

Thẩm Tông Chí cười thoải mái: “Được, con rể à, chỉ là cha gọi tiểu điện hạ thuận miệng rồi, con vẫn nên cho phép cha gọi con như thế đi!”

Lục Vô Chiêu cũng cười: “Được, tuỳ ý cha thôi ạ.”

Mọi người nói cười rồi đi vào phủ tướng quân, quần áo của Lục Vô Chiêu bị tuyết làm ướt, Triệu ma ma dẫn người đến phòng của Thẩm Vu thay đồ.

Lục Vô Chiêu vừa đi, Thẩm Vu lợi dụng đúng cơ hội, nắm lấy cánh tay của Thẩm Tông Chí, lôi ông sang một góc vắng vẻ, thấp giọng nói thầm.

Nàng vẻ thần bí, nháy mắt ra hiệu: “Cha, con có chuyện này muốn nói với cha.”

Thẩm Tông Chí nhìn nét mặt của nàng, khó tránh lại nghĩ đến trải nghiệm phun trà lần trước. Lần trước, khi nàng đòi tạo phản cũng là vẻ mặt này.

Thẩm Tông Chí chắp tay sau lưng, cảnh giác trừng mắt nhìn nàng: “Nha đầu, con lại muốn giở trò gì đây?”

Thẩm Vu chủ động tiến lên xoa xoa cánh tay cho Thẩm Tông Chí, cười hì hì: “Ây da, người cha tốt của con, xem cha nói kìa, con gái có thể làm được gì đâu chứ? Con gái hiếu thảo như vậy, cũng không làm cho cha khó xử mà.”

Thẩm Tông Chí đè tay của nàng, không nhúc nhích: “Rốt cuộc thì con muốn nói cái gì?”

“Cha, vẫn là chuyện lần trước.” Thẩm Vu ghé sát bên tai ông, thấp giọng nói, chớp mắt nhìn ông: “Thì vẫn là cái đó, cái đó…”

Thẩm Tông Chí im lặng một lúc, rồi lại lên tiếng, giọng lộ vẻ già nua thêm mười tuổi: “Vẫn là muốn tạo phản đó hả?”

Thẩm Vu gật đầu lia lịa.

“Không được!”

Thẩm Vu biết ông chắc chắn không đồng ý, nhanh chóng bổ sung: “Cha, lần này cha không cần lo, tụi con đã chuẩn bị thuốc độc xong rồi.”

Thẩm Tông Chí chợt nhìn sang nàng: “?”

Sao lại là chuẩn bị thuốc độc xong rồi? Nàng thật sự định độc chết hoàng đế ư?

“Hơn nữa cha yên tâm, con chỉ thông báo với cha một tiếng thôi. Lần này tụi con tự mình làm, tuyệt đối không gây thêm phiền phức cho cha đâu!”

Thẩm Vu nhìn nét mặt của cha mình vừa khó xử vừa một lời khó nói hết, biểu cảm của nàng chân thành tha thiết: “Con cam đoan!”

“Hai người?” Thẩm Tông Chí nhạy bén bắt được từ này, đưa tay sờ đầu, tóc nơi đó cũng đã mọc dài từ lâu, ông không chạm vào được vấn đề hóc búa khó giải, cũng không quen buông tay xuống.

Thẩm Tông Chí hỏi: “Tiểu điện hạ cũng biết?”

Thẩm Vu nói như lẽ đương nhiên: “Chàng ấy cũng biết, đây chính là chủ ý của chàng ạ.”

Ông ta ngơ ngác, chậm rãi ‘ồ’ một tiếng.

“Ngài ấy biết…”

“Ừm…”

“Nếu là chủ ý của ngài ấy, vậy thì…” Thẩm Tông Chí nhắm mắt, cắn răng: “Vậy ta đành nghe theo sự sắp xếp của cả hai vậy.”

Thẩm Vu cười nịnh nọt, ghen với phu quân nhà mình.

Ánh mắt chế nhạo của nàng nhìn sang nam nhân đã thay một bộ đồ bình thường, đang đi về phía họ, nàng nói với ý vị sâu xa: “Cha à, sao Chiêu Chiêu nói gì cha cũng nghe hết vậy, còn con nói thì chính là làm càn?”

Thẩm Tông Chí nhìn con rể của mình, cũng không lo lắng hay khổ sở, đột nhiên cười nhăn mặt mũi: “Con thì hiểu cái gì, tiểu điện hạ thông minh vô cùng, nghe theo ngài ấy thì không sai.”

Thẩm Vu: “…”

Lục Vô Chiêu không hiểu chuyện gì mà đi tới chỗ nàng, nhìn phu nhân của mình đang cười, hắn cảm thấy rùng mình một cách khó hiểu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi