TRẠCH THIÊN KÝ

Hạ du của con sông xuất hiện hơn mười chiếc tàu chiến của Đại Chu thủy sư, trên thuyền có rất nhiều binh sĩ thần nỏ doanh.

Tiếng xé gió vang lên, rất nhiều cao thủ triều đình lên bờ, hướng Phụng Dương huyện thành đuổi tới.

Mấy tên đạo nhân áo xanh bồng bềnh từ trong núi rừng bờ bên kia lướt đi, ở trên thuyền của thủy sư nhẹ chút, rơi vào bờ sông.

Những đạo nhân áo xanh này vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng, cảnh giới bí hiểm, cầm đạo kiếm, đến từ Lạc Dương Trường Xuân quan.

Giày da cũ dẫm trên thềm đá còn chưa khô hết sương sớm.

Trà thương hai bên thềm đá còn có người đi đường, nhìn đạo thân ảnh đang đi tới, trong vô thức lui về phía sau, không biết là bởi vì sợ hay là vì xấu hổ.

Tiếu Trương cũng không liếc mắt nhìn những người đó, cũng không để ý đến triều đình cao thủ đang chạy tới, cầm thiết thương, mặt không chút thay đổi tiếp tục đi tới phía trên.

Không biết góc đường nơi nào truyền đến mấy tiếng kinh hô, sau đó nhanh chóng biến mất, trong đám người hỗn loạn, mơ hồ có thể thấy tên nỏ hàn lãnh.

Mấy tên đạo nhân áo xanh như hạc, phiêu lướt đến trên thềm đá, đi tới phía sau Tiếu Trương, vẻ mặt ngưng trọng, tùy thời có thể xuất thủ.

Con đường từ bờ sông đến Thất Bảo trại của Phụng Dương huyện thành toàn bộ đều là thềm đá, có người hiểu chuyện từng tính toán, có tổng cộng hơn bảy ngàn bậc.

Nếu như là người bình thường, cần thời gian rất lâu mới có thể đi đến.

Nhưng đối với nhân vật như Tiếu Trương mà nói, chỉ sợ hắn bị thương rất nặng, vẫn không cần thời gian quá dài.

Một lát sau, hắn đã đi tới trung đoạn của thềm đá, bên cạnh là một chỗ lâm viên có sân cỏ rất nhỏ.

Mười mấy tên dân chúng đứng trên cỏ, dưới tàng cây, tâm tình phức tạp nhìn hắn, có chút sợ, có chút bất an.

Bỗng nhiên, một đạo kiếm quang cực kỳ ảm đạm, rất khó gây chú ý, xuyên phá giỏ đồ ăn trong tay của một người dân, hướng Tiếu Trương đâm tới.

Phương vị này quả thật không ai nghĩ tới, một kiếm này vô cùng âm hiểm.

Tiếu Trương lại tựa như sớm có chuẩn bị, hừ nhẹ một tiếng, thiết thương trong tay phá không mà lên, mang theo gió lớn, chính xác đánh trúng đạo kiếm quang này.

Ba một tiếng giòn vang, đạo kiếm quang này nhất thời vỡ thành vô số đoạn, tên thích khách giấu diếm trong đám người kia, lộ vẻ sầu thảm lui về phía sau, nặng nề đụng vào trên cây.

Lá cây bay xuống trên người thích khách, sau đó bị máu tươi phun ra nhuộm đỏ.

Tên thích khách kia khuôn mặt hoảng sợ, muốn đứng lên chạy trốn, cũng đã không còn sức lực để đứng lên.

Ngoài dự tính chính là, Tiếu Trương chẳng qua nhìn tên thích khách này một cái, không có để ý tới nữa, tiếp tục hướng về trên thềm đá đi tới.

Trần Trường Sinh đám người đã rời trà lâu, đứng ở phía sau đám người.

Nhìn hình ảnh này, Đường Tam Thập Lục khen: "Thật là thủ đoạn."

Năm đó Thiên Thư lăng chi biến đêm đó cùng với những ngày sau đó, Tiếu Trương vẫn là địch nhân vô cùng khó giải quyết của Quốc Giáo, nhưng từ khi hắn ở bờ Lạc Thủy cứu Vương Phá, tình thế đã bất đồng. Ít nhất ở Đường Tam Thập Lục xem ra, vị cường giả hiện tại vốn nên đứng đầu Tiêu Dao bảng là cường đại ngoại viện mấy phe phải cố tranh thủ, dĩ nhiên ở trên tình cảm có khuynh hướng.

Nghe Đường Tam Thập Lục than thở, Hộ Tam Thập Nhị không nói gì, Chiết Tụ lắc đầu, rõ ràng không có cùng cách nhìn như vậy.

"Thương thế của hắn quá nặng." Trần Trường Sinh có chút bận tâm nói: "So với chúng ta nghĩ còn nặng hơn."

Đường Tam Thập Lục giờ mới hiểu được tới đây.

Dựa theo chiến pháp dữ dằn của Tiếu Trương, nếu như chiến lực của hắn còn bảo tồn sáu bảy phần mười, cho dù tên thích khách kia đến từ Thiên Cơ các, một chiêu cũng tất nhiên gãy xương bỏ mình.

Cho dù đối phương có thể may mắn sống sót, lấy phong cách hành sự của Tiếu Trương, cũng tất nhiên sẽ bổ một thương nữa, làm cho đối phương chết không thể chết thêm.

Hiện tại tên thích khách kia không chết.

Chuyện này chỉ có thể nói rõ thương thế của Tiếu Trương nặng hơn so với tưởng tượng, nặng đến hắn ngay cả khí lực cử động một thương nữa cũng không muốn hao tổn.

Quả không sai.

Có mấy tên cao thủ triều đình thừa cơ hội đám người hơi loạn hướng Tiếu Trương phát khởi tiến công.

Tiếu Trương thành công đánh lui mấy tên triều đình cao thủ, thân thể cũng sáng ngời lên, tựa như sau một khắc sẽ ngã xuống.

"Có thương mới, phần nhiều lại là bệnh cũ."

Chiết Tụ cùng Tiếu Trương giống nhau, đều coi chiến đấu là sinh mệnh, ánh mắt vô cùng chuẩn, rất rõ ràng đã nhìn thấu vấn đề của Tiếu Trương.

Bị triều đình suốt truy sát ba năm, không ngủ không nghỉ không ngừng chiến đấu, cho dù thân thể Tiếu Trương thật sự đúc bằng sắt, cũng sẽ cảm giác bị mệt mỏi.

Một khi hắn mệt mỏi, tốc độ phản ứng tất nhiên sẽ giảm bớt, sẽ dễ dàng bị thương.

Một khi hắn bắt đầu bị thương, sẽ tiếp tục bị thương nặng hơn, cho đến chân nguyên khô kiệt, mỏi mệt không chịu nổi, không còn chiến lực.

Hắn là cường giả Tiêu Dao bảng Tụ Tinh đỉnh phong, có thể nói là dưới thần thánh khó gặp địch thủ, giống như là cự thú độc hành ở hoang nguyên. Nhưng đám cao thủ triều đình như đám kền kền truy đuổi nhiều ngày như vậy, chém giết lộ trình xa như vậy, cuối cùng cũng sẽ có một ngày ầm ầm gục xuống.

Tiếu Trương rốt cục đi tới chỗ cao nhất của Phụng Dương huyện thành.

Hắn đứng trước Thất Bảo trại, nhìn về con sông phía dưới, đôi mắt híp lại.

Ánh sáng mặt trời đã lướt qua ngọn núi, ánh mặt trời rất nóng, chiếu vào trên núi sông, lấp lánh có chút chói mắt.

Hắn nhìn thấy rất rõ ràng, triều đình cao thủ cùng thần nỏ doanh binh sĩ, đã đem cả Phụng Dương thành bao vây lại.

Hắn mặc dù không có ý loạn, nhưng có chút phiền lòng, tựa như thấy được một đám ruồi đuổi mãi không tan.

Nhân vật như Tiếu Trương có lẽ sẽ cảm giác quả thật mình rất giống một con cự thú độc hành trên hoang nguyên, nhưng tuyệt đối sẽ không thừa nhận triều đình cao thủ đuổi giết mình mấy năm là đám kền kền, trong suy nghĩ của hắn đám người này chỉ như lũ ruồi nhặng, ngày ngày ở bên tai ong ong kêu, làm cho mình khó có thể yên giấc, cho nên mình mới buồn ngủ như vậy.

Đúng vậy, cảm thấy buồn ngủ.

Hắn cảm giác mình buồn ngủ, nếu không tại sao mí mắt lại trở nên nặng như vậy, nếu không vì sao đôi môi sẽ có chút ít tê dại, nếu không làm sao sẽ bị đám người này đuổi kịp.

Cơn buồn ngủ càng ngày càng đậm, da mắt của hắn càng ngày càng nặng, ngay cả chính hắn cũng phân không rõ ràng lắm là híp hay là đã khép lại.

Ánh sáng mặt trời chiếu sáng Phụng Dương thành, cũng chiếu vào trên mặt của hắn.

Hắn lay động hai cái, hướng mặt đất ngã xuống.

Nhưng, hắn không theo thềm đá lăn xuống.

Ba một tiếng muộn hưởng, phần đuôi thiết thương cắm vào mặt đất, ở giờ khắc nguy hiểm nhất, giúp hắn chống đỡ thân thể mỏi mệt chí cực.

Thấy hình ảnh này, dân chúng vẫn chưa quên Tiếu Trương mang đến chỗ tốt cho Phụng Dương thành, có chút không đành lòng nhìn lại, quay đầu đi, có ít người lại là đứng dậy.

Đầu tiên đứng ra là một gã trà thương, còn có hơn mười tên tiểu nhị trong Phụng Dương huyện thành.

"Bảo vệ Tiếu gia!"

Tên trà thương kia cắn răng hô, mang theo bọn tiểu nhị chạy vội tới thềm đá Thất Bảo trại, ngăn cản trước người của Tiếu Trương, lấy ra đao kiếm bình thời buôn bán trà dùng để hộ thân, rất nhiều người còn lại cầm lên đòn gánh bình thời dùng để gánh hàng, chỉ ngay triều đình cao thủ càng ngày càng gần.

Làm trà thương, bình thời buôn bán trà khó tránh khỏi gặp phải chút ít phiền toái, ở trong Phụng Dương huyện thành, đồng hành khó tránh khỏi cũng sẽ phát sinh chút ít xung đột, nhưng tên trà thương này tính tình nhanh nhẹn dũng mãnh, bọn tiểu nhị thuộc hạ cũng cực hung hãn, ở trong thành có chút danh tiếng, nhưng mà, chỉ bằng những người bọn họ làm sao ngăn được triều đình cao thủ cùng thần nỏ doanh?

Nhưng ngay sau đó, có nhiều trà thương cùng dân chúng gia nhập bọn họ hơn.

Thất Bảo trại thềm đá rất nhanh đã đứng đầy người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi